Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 508 -

Chương 508 -Chương 508 -
Chương 508 -
"Thế Ngọc Lan, cậu học ngành này xong, sau này sẽ làm gì?”
Bạch Ngọc Lan cười, Thật ra ban đầu tớ định học cái này để sau này ra làm kinh doanh, kiếm nhiều tiên, cuối cùng lại nhận ra ngành này không giống như trong tưởng tượng của mình. Mà cũng hết cách rồi, tới thì cũng đã tới, chỉ có thể căng đầu mà học thôi."
Cách nói của cô ấy vẻ như rất bất lực, may là cả Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh đều là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, nếu không đã đánh cô ấy một trận. Là Thanh Hoa đó, danh tiếng có thể sánh ngang với đại học Bắc Kinh đấy, là ước mơ của hàng vạn học sinh, vậy mà cô gái này lại nói căng da đầu mà học. Haiz... Versailles lại tái phát.
Tạ Tiên Tiên không phải là sinh viên Thanh Hoa cũng chẳng là sinh viên trường Đại Học Bắc Kinh. Cô ấy học Đại học Tứ Xuyên, ở thời đại này như thế là đã coi là ghê gớm rồi, nhưng lúc này cô ấy bỗng nhìn Bạch Ngọc Lan với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Tớ mà quyết đoán được vậy thì tốt quát Lúc ấy mà điền Đại học Nam Kinh và Đại học Tứ Xuyên thí tốt rồi, có khi thế lại đỗ Đại học Nam Kinh. Tuy nhiên Đại học Tứ Xuyên cũng khá tốt, giờ tớ thấy rất ổn."
Trên đường ởi bọn họ cứ nói chuyện ríu rít với nhau như vậy, bâu không khí rất hòa hợp nên cũng được, ít nhất thì những ngày này cũng dễ chịu hơn một chút.
Bốn cô gái còn trao đổi địa chỉ cho nhau, nói rằng sau này rảnh rỗi thì sẽ liên lạc qua thư.
Thẩm Thính Hồng khá thích kết bạn, đặc biệt là những người bạn hợp ý, không dễ tìm được nên cô cũng không keo kiệt, còn cho họ cả số điện thoại bàn.
Tạ Phi Phi và Bạch Ngọc Lan đều rất kinh ngạc, dù sao hiện tại ở Trung Quốc, những gia đình có thể lắp điện thoại bàn rất ít, xem ra điều kiện gia đình của Thẩm Thính Hồng thực sự rất tốt.
Lân này Bạch Ngọc Lan phải về quê, không xuống tàu cùng một ga với hai người Thẩm Thính Hồng, cô ấy phải xuống muộn hơn ba người một chút.
Tạ Phi Phi thì xuống tàu cùng họ nhưng cô ấy chỉ cần đến huyện thành là được, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh còn phải bắt xe quay về thị trấn trước khi trời tối, bọn họ thực sự rất gấp nên không trò chuyện được nhiều, hẹn nhau sau này liên lạc rồi chia tay.
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh lập tức đến nhà ga, mua vé về.
Đi xe xóc nảy một hồi lâu, mãi đến khi trời bắt đầu tối, họ mới về đến thị trấn. Vốn dĩ hai người có thể ở lại thị trấn một đêm rồi mới về nhưng nghĩ đến việc nếu đi bộ thì có thể vê đến nhà trước khi trời tối, thế nên sau khi cân nhắc, họ đã quyết định đi bộ về.
May là hai người không có nhiều hành lý linh tinh, xem như khá nhẹ nhàng. Lúc đi chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay và đồ ăn, còn thức ăn thì họ đã ăn hết trên tàu hoả, thế nên dù có đi bộ về cũng không quá mật.
Đến khi họ đặt chân tới thôn Đoàn Kết thì trời đã tối, đầu thôn có ba bốn người tụ tập dưới gốc cây lớn hóng mát. Bọn họ thấy Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh thì đều sửng sốt, sau đó có người bắt đầu hét lên.
“Tú Lan! Con gái bà và Ni Nhi nhà họ Thẩm về rồi kìal"
Ở thôn quê chính là như vậy, chỉ cần hét lớn một tiếng, thì những người ở gân đều có thể nghe thấy. Nếu không nghe thấy thì cũng có người truyền lời, Lý Tú Lan và Thẩm Vệ Quân nhanh chóng chạy đến.
“Hai con bé này, sao không báo trước một tiếng, để ba mẹ ra đón các con!" Lý Tú Lan cười tươi như hoa, dù sao bây giờ con gái của bà rất khó có thời gian vê thăm thôn, hiếm khi cô ấy được về, đương nhiên là bà vui rồi.
"Con nghĩ thời gian không chắc chắn nên không nói.'
Thẩm Thanh Thanh giải thích/Hơn nữa con và Thính Hồng cùng về mà, cũng không có chuyện gì đâu.'
"Nhưng các con đi bộ về sẽ rất vất vả, đi tàu hỏa vốn đã mệt rồi.' Lý Tú Lan có chút đau lòng.
"Không sao đâu mẹ, chúng con không phải đã về đến nơi rồi sao? Chỉ là hơi đói thôi, trên tàu hỏa bọn con không nghỉ được cũng không ăn được." Thẩm Thanh Thanh than thở với Lý Tú Lan.
Lý Tú Lan đau lòng lắm, vội nói,'Mau vê nhà đi, mẹ đi nấu cơm cho các con ngay đây.'
Bà ấy nghĩ rồi lại nói với Thẩm Vệ Quân bên cạnh/Ông đến đội bắt một con gà, trừ vào công điểm của chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận