Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 620 -

Chương 620 -Chương 620 -
Chương 620 -
Người già rôi thích suy nghĩ lung tung, cứ nghĩ xem ngày nào mới đến lượt mình, cho nên trong lòng rất không dễ chịu.
May mà mấy đứa trẻ trong sân thấy bà lão có vẻ không vui, đều chạy đến, muốn chọc bà vui vẻ.
Tâm trạng của Tiêu Kiến Phương khá hơn một chút nhưng chuyện bà nội Thẩm qua đời quả thực đến rất đột ngột, mọi người đều trở tay không kịp.
Tất nhiên, thực ra hai cụ đã chuẩn bị sẵn quan tài cho mình từ lâu, cũng biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
Ông nội Thẩm đứng ở cửa, nhìn bọn trẻ bận rộn, hốc mắt đỏ hoe.
Nói ông lão yêu bà nội Thẩm nhiều lắm thì không phải. Cái thời họ ở với nhau, nói gì đến yêu không yêu nhưng dù sao cũng là người đã sống với mình cả đời. Đó là một thứ tình thân, là sự bâu bạn, cho dù bà nội Thẩm có lúc không được tỉnh táo nhưng những chuyện đó đều đã qua rồi. Những năm gần đây, hai người vẫn luôn dưỡng lão ở nhà Thẩm Đại Dũng, con cái đều bận rộn, cho nên cũng chỉ có hai người nói chuyện với nhau, mới không thấy cô đơn.
Lúc này, sự bận rộn của mọi người khiến ông nội Thẩm cảm thấy mình như đứng ngoài cuộc. Cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ đi, chỉ nghe thấy một tiếng vật nặng rơi xuống đất, ông nội Thẩm đã ngất đi.
Lại một trận hỗn loạn, Thẩm Đại Dũng cố nén nỗi bi thương trong lòng, cùng Thẩm Vệ Quân đi mời người chủ trì tang lễ.
Trước đây khi chống mê tín dị đoan, không có những người như vậy nhưng bây giờ đã thịnh hành trở lại. Người già trong nhà mất, mọi người cũng hy vọng có thể tổ chức thật náo nhiệt, dù sao thì khi còn sống, bà nội Thẩm rất thích náo nhiệt.
Thôn Đoàn Kết có một ông thầy cúng, sau khi biết tin này thì lập tức bày ra trận thế, đây được coi là một đội. Rất nhanh sau đó, trong sân nhà Thẩm Đại Dũng đã vang lên tiếng kèn trống.
Mọi người đều ngây người.
"Hôm nay không phải là Thẩm Đại Cường họ vê sao? Đây là..."
"Là bà lão họ Thẩm đúng không? Trước đây không phải đã nằm liệt rồi sao?”
“Đây là gặp được con trai thứ ba, cho nên...
"Dù sao thì cũng cứ đi xem trước đã, xem có thể giúp được gì không."
Mọi người đều buông công việc trong tay. Tổ chức tang lễ chính là như vậy, phong tục ở Tứ Xuyên này là, việc vui không mời không đến, việc buồn không mời tự đến.
Nghe thấy động tĩnh, người này truyền cho người kia, biết rồi thì đến tặng lễ là được.
Hàng xóm đến giúp, gọi là "Hương bang”, lúc này gia chủ chắc chắn là hoảng loạn, hàng xóm tự động đến giúp, gia chủ tử tế sẽ tặng cho hương bang một phong bao lì xì hậu lính, cũng có người keo kiệt tặng ít hơn nhưng dù sao cũng là số ít.
Nhà họ Thẩm đương nhiên sẽ không keo kiệt, người đến giúp vừa đến đã nhận được một phong bao lì xì, dù lớn hay nhỏ nhưng đây đều là tấm lòng của gia chủ. Đến khi làm xong cũng sẽ có phong bao lì xì, mọi người làm việc cũng rất tận tâm.
Biết bây giờ họ chắc chắn bận không xong, Thẩm Vệ Quân liền kéo vợ mình đến thị trấn mua đồ.
Có một số thứ là ông thầy cúng mang đến, có một số vẫn cần phải mua.
Hương, nến, tiền vàng mã, những người đến sẽ mang theo một ít, chủ yếu là phải đi mua vải gai, dây thừng, dây đỏ.
Chính là mặc đồ tang, theo quy định ở vùng quanh năm thôn Đoàn Kết, con trai con gái mặc đồ tang, con rể phải đeo khăn tang, thắt thêm một sợi dây đỏ ở eo.
Cháu trai cháu gái cháu ngoại đều như vậy.
"Chuyện này còn phải nhanh chóng thông báo cho Thẩm Minh Phương và Thẩm Đại Lực." Thẩm Đại Cường trầm giọng nói.
Ông thực sự không muốn dây dưa gì nữa với hai nhà đó nhưng bà lão mất rồi, nếu không thông báo cho họ, cũng có vẻ như họ không đúng.
Còn về phần Thẩm Đại Lực, nếu không phải trước linh cữu không thích hợp làm gì thì Thẩm Đại Cường thậm chí còn muốn lôi Thẩm Đại Lực đến quỳ trước di thể bà lão.
Những năm gần đây, hai người già vẫn luôn ở nhà Thẩm Đại Dũng, cũng không để họ chăm sóc, tiên bạc cũng không đưa.
Vì không muốn tính toán những chuyện này nên cũng không quản nhưng bây giờ cả thôn đều biết nhà họ Thẩm có tang. Rất rõ ràng là bà nội Thẩm đã mất, mà vợ chồng Thẩm Đại Lực và Trương Tố Cầm đến giờ vẫn chưa đến.
Còn cả Thẩm Hữu Vi là cháu đích tôn, cùng với cháu dâu đích tôn cũng không có động tính gì.
Thẩm Đại Dũng biết Thẩm Đại Cường chắc chắn không muốn đi tìm Thẩm Đại Lực, cho nên tự mình chạy ra ngoài,Chú ba, ở đây làm phiền chú trông chừng một chút, anh sẽ đi xe máy đi báo cho họ."
Dù sao thì Thẩm Minh Phương không ở thôn Đoàn Kết, đi bộ không biết phải đi bao lâu, vẫn là tự mình đến đón thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận