Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 361 -

Chương 361 -Chương 361 -
Chương 361 -
Nhìn xem, dù là gà mái già của nhà họ Thẩm cũng béo hơn nhà người khác, còn khoẻ mạnh hơn gà nhà khác rất nhiều.
Phóng viên của báo xã vừa suy nghĩ vừa chụp liên tay, chỉ trong hai phút ngắn ngủi liền chụp mấy chục bức ảnh như thể mua cuộn phim không tốn tiền.
Lúc này Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường còn bối rối. Con cái của họ đúng là ưu tú, ai cũng biết. Nhưng cái gì mà hai người trạng nguyên là con của ông bà, trong lúc nhất thời ông bà chỉ thấy đầu choáng váng.
Thẩm Vệ Quân vẫn là người trải đời hơn, ông ấy không hề luống cuống chút nào.
Tuy là vậy nhưng vẫn chìm đắm trong những lời khen ngợi, ông ấy không nhịn được, đứng thứ sáu trong tỉnh là con gái mình, con trai cũng đứng top 20. Ngoài ra, trong đại đội của bọn họ còn có vài người đỗ đại học, tuy không ưu tú như mấy người Thẩm Thính Hồng nhưng người đại đội trưởng như ông ấy rất có mặt mũi.
Lãnh đạo công xã đứng dậy vỗ vai Thẩm Vệ Quân,/Đại của cậu làm tốt lắm, làm rất tốt nghề phụ, lại có nhiều nhân tài như vậy. Nhất định danh hiệu đại đội tiên tiến năm nay sẽ thuộc về mọi người. Năm vừa rồi được chia thêm một con heo, năm nay tôi sẽ quyết định thưởng cho mọi người một con heo nữa để thưởng cho các cháu!"
Nghe được lời của lãnh đạo công xã, cả đại đội đều reo hò. Có thể những thứ khác không liên quan đến họ nhưng thứ này đúng là lợi ích thực sự.
Lãnh đạo Phòng giáo dục cũng cười như hoa, rồi lấy ra vài tờ thông báo tuyển sinh mới toanh có viết trên đó là "Đại học Bắc Kinh." Đây là kết quả họ đã thảo luận, đến lúc đi học thì tốt nhất nên ở một nơi. Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa đều rất tốt, nhưng cuối cùng họ vẫn chọn Đại học Bắc Kinh.
Lý do lựa chọn cũng tương đối qua loa, bốc thăm.
Thực sự dùng một cách tuỳ tiện như vậy để chọn, cách quyết định nguyện vọng của bọn họ như một trò đùa vậy.
Trong này bao gồm cả thông báo nhập học của Thẩm Hồng Kỳ.
Năm sinh viên đại học tương lai đứng xếp hàng, mỗi người nhận được một chứng chỉ, giống như khi họ còn học tiểu học.
Xung quanh vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, con người ngày nay vẫn có ý thức tôn vinh tập thể mạnh mẽ, ai cũng ghen tị nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất tự hào.
Phòng giáo dục cũng giải thích, nếu bây giờ học đại học, không những không phải đóng học phí mà còn được trợ cấp sinh hoạt hàng tháng, những người như họ còn có tiền thưởng.
Lân này Phòng giáo dục đưa ra 2000 đồng. Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Hồng mỗi người được thưởng 500 đồng, Thẩm Thanh Thanh và Diệp Thận Ngôn mỗi người được thưởng 400 đồng, còn Thẩm Hồng Kỳ được thưởng 200 đồng.
Vốn dĩ Thẩm Hồng Kỳ không nhận được tiên thưởng gì, nhưng ai biết lần này sự nổi bật của thôn Đoàn Kết quá lớn.
Lãnh đạo Phòng Giáo dục luôn quyết định khen thưởng, phải khen thưởng để cho mọi người biết lợi ích của việc đi học hiện nay.
Vì việc nghỉ học trước đây nên nhiều người thực sự không còn quan tâm đến vấn đề giáo dục nữa. Những người làm giáo dục cũng rất bất lực, một mặt là chính sách, mặt khác với tư cách là người làm công tác giáo dục, họ cũng mong mọi người đều có thể đi học để đóng góp cho đất nước, ươm mầm nhiều nhân tài hơn nữa.
Trước đây, Phòng giáo dục của họ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng bây giờ cuối cùng cũng đã xoay chuyển tình thế, đó là điều mà mỗi người trong số họ đều muốn thấy.
Vì vậy, họ rất trân trọng các nhân tài.
Hiện giờ thấy một thôn nhỏ tại nơi hẻo lánh lại có rất nhiều sinh viên đại học, thậm chí có năm người trong số họ đỗ Đại học Bắc Kinh, tâm tình quả thực không cân quá phức tạp.
Họ cũng rất vui và cảm động, hóa ra dưới sự tác động của các chính sách trước đây vẫn còn có những người chưa bao giờ bỏ học. Những người như vậy không được khen thưởng thì nên khen thưởng loại người nào? Vậy là tiền thưởng đã đạt đến mức này rồi, chỉ riêng tiên thưởng của Phòng giáo dục đưa ra cũng đủ khiến mọi người choáng váng. Tuy nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc, còn có tiền thưởng từ xã.
Công xã không giàu có như Phòng giáo dục, dù sao cũng là người của Phòng giáo dục tỉnh, đương nhiên đó không phải nơi mà công xã địa phương có thể so sánh. Nhưng họ vẫn cho Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thính Văn mỗi người 100 đồng, Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thanh Thanh mỗi người 50 đồng. Còn Thẩm Hồng Kỳ cũng được 20 đồng.
Đây đều là những sinh viên đại học sắp lên thủ đô, họ đại diện cho bộ mặt của toàn xã.
Phải biết rằng trong toàn xã, chỉ có một số người được nhận vào Đại học Bắc Kinh. Còn một người được nhận vào Thành phố Bắc Kinh, nhưng trường đó hoàn toàn không thể cạnh tranh với Đại học Bắc Kinh.
Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa là ước mơ của hàng nghìn sinh viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận