Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 126 - Mua lương

Chương 126 - Mua lươngChương 126 - Mua lương
Chương 126 - Mua lương
Thấy vậy Trương Tố Cầm lập tức cảm thấy lúng túng, làm sao mà bà ta không biết tình hình làm việc của nhà mình được. Sở dĩ nói thế là vì bà ta thấy lượng thức ăn ít như vậy sẽ không đủ ăn nên mới nói càn, có khi bọn họ ngại phiền phức sẽ cho mình thêm một ít lương thực.
Ai mà ngờ được Thẩm Vệ Quân lại nổi giận, dù Trương Tố Cầm có khốn nạn đến đâu thì bà ta cũng chẳng dám chọc giận Thẩm Vệ Quân. Rốt cuộc đại đội trưởng là người câm mạch máu của họ, bất kỳ ai cũng không ngu ngốc đến mức làm như thế.
Thẩm Đại Lực lườm bà vợ của mình một cái, Tốt nhất là bà câm miệng vào, đừng nói thêm gì nữa."
Thẩm Thính Hồng chứng kiến cảnh này từ xa cũng tấm tắc bảo lạ, người bác cả này của cô cũng được coi là một thần nhân, ông ta đảm đương vai trò mũi tên xanh cũng không tệ. (Mũi tên xanh: cùng một hệ với trà xanh, chỉ người đàn ông không biết xấu hổ còn kiêu ngạo.
Lúc trước Trương Tế Câm mở miệng chẳng thấy ông ta ngăn cản, đến lúc Thẩm Vệ Quân sắp phát hỏa mới lên tiếng, đúng là có ý tứ cực kỳ.
"Vệ Quân, cậu đừng để trong lòng, chẳng qua là bà vợ tôi không biết ăn nói, đại khái là vì thấy trong nhà không còn bao nhiêu đồ ăn nên bà ấy mới lo lắng mọi người ăn không đủ no thôi." Thẩm Đại Lực ăn nói cũng tương đối khéo léo.
Phàm là người hơi khôn khéo một chút, sao có thể không biết Thẩm Đại Lực đang nghĩ gì.
Đơn giản chính là, nếu vợ ông ta làm loạn thành công thì ông ta chiếm được món lợi. Còn nếu không thành thì ông ta đứng ra quát tháo vài câu, còn mang được danh mình là người thấu tình đạt lý.
Chẳng qua, tiền đề để chuyện này xảy ra là tất cả mọi người đều bị ngu ngốc. Tuy phân lớn mọi người trong thôn chưa được đi học nhưng vẫn rất để ý đến chuyện này, rất nhiêu người nghe cái đã hiểu tường tận vậy nên mọi người đồng loạt bĩu môi.
"Thế lương thực không đủ ăn mà không biết đường đi mua à?”"
Thẩm Đại Lực cảm thấy thể diện mình không giữ được nữa nên đã kéo theo Trương Tế Cầm mang lương thực đi.
Hôm nay là ngày phân lương, hiếm lắm mới thấy mặt Thẩm Hữu Vi ra hỗ trợ, đương nhiên Thẩm Bích Liên cũng tới.
Cô ta cảm thấy cực kỳ mất mặt, quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Thính Hồng và Lưu Nguyệt đang đứng một bên xem kịch vui.
Cô ta cũng không biết Lưu Nguyệt ở lại đây vì mua lương thực, đâm ra cảm thấy hai người ở lại để chê cười gia đình cô ta, vì vậy lập tức trừng mắt nhìn Thẩm Thính Hồng.
Có bao giờ Lưu Nguyệt chứng kiến cảnh người khác nhìn con gái cưng của mình như vậy đâu, con bé là bảo bối mà nhà bà luyến tiếc không dám mắng một câu nào, sao đến lượt để người khác khi dễ như này.
Vốn không phải người có tính cách dễ chọc nên bà lập tức mất bình tĩnh,Thẩm Bích Liên, có phải cô thấy bị đánh chưa đủ hay không? Sao còn dám nhìn chằm chằm vào Ni Nhi nhà tôi như thế hả, cô có tin tôi móc hai con mắt cô ra không?”
Thẩm Bích Liên:...
Suy cho cùng, cô ta rất nhát gan, đặc biệt là khi nhớ đến cảnh mình bị mấy người mợ của Thẩm Thính Hồng đánh cho sống dở chết dở. Nhất thời cô ta rất sợ hãi rồi tự hỏi sao lại làm trò trước mặt Thẩm Thính Hồng để chọc giận Lưu Nguyệt làm gì?
Cuối cùng cả nhà Thẩm Đại Lực mặt mày xám xịt rời khỏi sân phơi lúa.
Khi thức ăn được phân phát gần hết cũng là lúc hai ba con Thẩm Đại Cường và Thẩm Thính Võ trở lại.
Những thanh niên trí thức có điều kiện tốt hơn đã đi nói chuyện mua lương thực với Thẩm Vệ Quân, Lưu Nguyệt sợ không nhanh chân sẽ hết nên chạy nhanh tới,'Đại đội trưởng, nhà chúng tôi cũng muốn mua lương thực."
Lúc này, một nữ thanh niên trí thức ăn mặc khá chỉn chu quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Nguyệt vẻ mặt cô ta tràn đầy sự khó hiểu.
"Dì Lưu, nhà dì có mấy người như vậy thôi, còn được chia nhiều lương thực thế rôi mà còn muốn tranh mua lương thực với chúng tôi sao?”
Cách mở miệng này khiến người ta đặc biệt không thoải mái, giống như Lưu Nguyệt bỏ tiên ra mua lương thực là điều gì sai trái vậy.
"Cô có bị gì không?” Lưu Nguyệt cũng không phải người khách khí, lập tức khai mào,Tôi bỏ tiên ra mua đồ thì có quan hệ gì với cô à?"
"Chính là những thanh niên trí thức như tôi tất nhiêu, ai cũng muốn mua một ít lương thực. Vốn dĩ số lương thực bán cho đội viên đã không nhiều rôi mà dì còn tới tranh, nếu vậy thì chúng tôi chẳng mua được bao nhiêu."
Trương Tuệ cũng chính là nữ thanh niên trí thức nói như đó là điều hiển nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận