Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 458 -

Chương 458 -Chương 458 -
Chương 458 -
Nếu quy thành tiền của Trung Quốc thì hai tấm thư mời này tốn kha khá tiền, mỗi tấm một trăm đồng, đủ thấy giá trị những món hàng trong hội đấu giá sẽ cao đến mức nào.
"Vợ ơi, em nghĩ trong đó bán cái gì?" Diệp Thận Ngôn có chút tò mò.
Một người đàn ông bình thường luôn bình tĩnh nhưng đối mặt với những thứ mình không biết thì anh chỉ như đứa trẻ.
Thẩm Thính Hồng lắc đầu,'Kiểu hội đấu giá như này bình thường chỉ có những gia tộc lớn mới biết thông tin về những món đồ. Những người trà trộn vào như chúng ta sao biết được, nhưng hội đấu giá đều có một điểm chung, đó là đồ tốt luôn ở cuối cùng."
Hai vợ chồng nhìn thời gian trên thư mời, vẫn còn một ngày nữa, cũng không gấp, họ lại đi chơi tiếp, đi ngang một cửa hàng quần áo khá đẹp, tiện tay mua cho cô và Diệp Thận Ngôn mỗi người một bộ.
Không phải trang phục quá trang trọng nhưng vẫn có thể nói là trang nhã và lịch sự.
Hôm đó Thẩm Thính Hồng trang điểm đơn giản, sau khi Diệp Thận Ngôn biết chuyện không gian, Thẩm Thính Hồng làm gì cũng tiện hơn rất nhiều.
Đây không phải lần đầu tiên Diệp Thận Ngôn thấy Thẩm Thính Hồng đem chai chai lọ lọ ra rôi bôi lên mặt anh, nhưng anh vẫn chăm chú nhìn.
Nhìn đến nỗi Thẩm Thính Hồng cũng hơi xấu hổ;Anh nhìn em làm gì thế?"
"Đẹp!" Diệp Thận Ngôn nói không chút do dự.
'Vậy thì được!
Cũng là vợ chồng già với nhau rồi, bây giờ miệng mồm Diệp Thận Ngôn còn sến sẩm hơn lúc mới bên nhau nữa, vậy mà mỗi lân Thẩm Thính Hồng nghe được đều cảm thấy nhộn nhạo.
Thật ra là vì mỗi khi nói những lời ngon ngọt, vẻ mặt của Diệp Thận Ngôn rất nghiêm túc, khiến người khác cảm thấy những lời anh nói vô cùng thành tâm.
Thẩm Thính Hồng trang điểm xong, mặc chiếc váy liền bó sát màu đỏ, trước đây Diệp Thận Ngôn chưa từng thấy cô ăn mặc như vậy lần nào, có chút sững sờ trong chốc lát.
Sau khi phản ứng lại liền nhìn Thẩm Thính Hồng như một con sói, Vợ ơi, em đẹp quá!"
Thẩm Thính Hồng có chút kinh ngạc, người đàn ông này rất bảo thủ, chiếc váy này của cô ngắn như vậy, lộ đôi chân dài hoàn hảo, phối hợp với giày cao gót làm tôn lên dáng người tuyệt đẹp của cô. Thân trên có dây buộc ở cổ, kiểu dáng phần ngực khá bảo thủ, chỉ là Thẩm Thính Hồng không ngờ Diệp Thận Ngôn lại không bắt cô thay bộ khác.
"Sao vậy em?" Nhận ra sự bối rối của Thẩm Thính Hồng, Diệp Thận Ngôn hỏi.
"Anh không thấy em mặc vậy rất nguy hiểm sao? Không cảm thấy không muốn cho em mặc như vậy hả?"
Diệp Thận Ngôn sửng sốt,/Sao anh lại kiểm soát việc em mặc gì chứ? Không phải em cũng nói sau này mọi người đều mặc vậy sao?"
"Nhưng mà bình thường bạn trai hoặc chồng sẽ không muốn để bạn gái hoặc vợ họ ăn mặc đẹp như vậy, vì họ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh không nghĩ vậy hả, hay là do anh không thèm quan tâm đến em?" Thẩm Thính Hồng bĩu môi, bắt đầu giở kịch bản thường ngày của các cô gái. "Nói bậy bạ gì đấy!" Diệp Thận Ngôn vươn tay nhéo má Thẩm Thính Hồng.
Chọc cho Thẩm Thính Hồng vội vàng mắng,Né ra né ra, em mới trang điểm xong đó!"
"Em cứ việc xinh như hoa, còn lại giao cho anh, nếu thật sự có người có ý đồ xấu, anh sẽ móc mắt hắn."
Em cứ việc xinh đẹp, còn lại giao cho anh.
Nhất định anh sẽ là một người chồng, người ba tốt, Nhị Bảo có được người ba như vậy, cuộc sống sau này sẽ rất hạnh phúc.
Đúng vậy, một đóa hoa bị hái đi không phải do nó không đủ đẹp, mà là do người hái rẻ tiền.
Diệp Thận Ngôn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, kiểu dáng khá trang trọng, hai người đi chung với nhau trông rất bắt mắt.
Đến cửa hội đấu giá, cô đưa thư mời ra, được mời vào một cách lịch sự.
Nhưng họ chỉ có thể ngồi ở sảnh, trên tâng có phòng riêng, tầng hai tầng ba là chỗ của những người có máu mặt.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn không quyền không thế, tất nhiên không có tư cách lên đó, chỗ ngồi hiện tại của họ cũng là ở phía cuối sảnh.
Nhưng cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cân có tiên, mua được đồ mình muốn là được.
Đợi hồi lâu, người nên tới cũng đã tới, hội đấu giá chính thức bắt đầu, đầu tiên là một số món khai vị, ví dụ như một số bức tranh nước ngoài nổi tiếng hoặc đá quý các loại.
Thành thật mà nói, Thẩm Thính Hồng luôn cảm thấy không có quốc gia nào có thể bắt kịp Trung Quốc về di sản văn hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận