Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 85 - Mổ lơn rừng

Chương 85 - Mổ lơn rừngChương 85 - Mổ lơn rừng
Chương 85 - Mổ lợn rừng
Bây giờ Thẩm Tiểu Binh rất thích người chị ba này, cậu còn muốn tiếp tục nói chuyện với chị nhưng chỉ có thể ngoan ngỗng nghe lời, lưu luyến mà trở về lớp học.
"Anh hai, chắc là anh sẽ bận nên em về trước đây!" Thẩm Thính Hồng nhìn bọn nhỏ đều đi về hướng lớp học thì cũng đoán được đã đến giờ tiết học bắt đầu.
"Được thôi! Em đi đường chậm một chút!" Thẩm Thính Văn gật đầu nói.
Thẩm Thính Văn cũng cười, giờ học sắp đến nên anh tống thẳng cổ Thẩm Tiểu Binh trở về lớp học.
Thẩm Thính Hồng: .... Thật sự mình không còn là một đứa trẻ nữa.
Tại sao mọi người đều dùng giọng điệu dặn dò trẻ con để dặn dò mình?
Sau khi về nhà, Thẩm Thính Hồng lại đọc sách một lúc, áng chừng đã đến thời gian mọi người sắp đi làm về thì lúc này cô chuẩn bị đi nấu cơm.
Mặc dù trải qua cuộc sống hằng ngày như vậy rất buồn chán nhưng cô cũng tìm được một chút cảm giác thú vị từ sự buồn chán này.
Buổi tối nay sẽ nấu cơm sớm hơn một chút, dù sao thì tối nay cả nhà sẽ phải giết một con lợn, việc này có thể kéo dài đến cả thời gian nghỉ ngơi của mọi người.
Khi mấy người Thẩm Đại Cường trở về nhà, Thẩm Thính Hồng đã nấu cơm xong. Lưu Nguyệt không biết phải nói gì, bà không muốn con gái mình xuống bếp nấu cơm nhưng khuyên con bé thế nào cũng như nước đổ đầu vịt.
Cả nhà quây quần ăn cơm với nhau, coi như tay nghề của Thẩm Thính Hồng đã chinh phục dạ dày của mọi người.
"Ăn ngon quá, còn ngon hơn mẹ làm nữa!" Thẩm Thính Võ ăn đến hai mắt sáng lên.
"..." Lưu Nguyệt trực tiếp trừng mắt nhìn cậu con trai của mình.
Anh hai, anh nói vậy là đang thèm ăn đòn à?" Thẩm Thính Hồng che miệng cười nói.
'A ha ha... Không con không có ý đó, tay nghê của mẹ cũng cực kỳ tốt" Thẩm Thính Võ đã phản ứng kịp nói, chỉ xấu hổ mà giật khoé miệng.
Thẩm Đại Cường trừng mắt nhìn thằng con trai ăn nói bộp chộp của mình, sau đó cười tủm tỉm gắp thức ăn cho Lưu Nguyệt, Đừng nghe nói nó bậy, bà này, con gái nhà ta trò giỏi hơn thầy, nhưng đương nhiên trong lòng tôi bà nấu cơm ngon nhất."
Thẩm Thính Hồng: Chậc chậc, nghe cũng có đôi phân nghệ thuật ăn nói đấy. Sao trước đây mình lại không biết lão ba thô kệch và thật thà nhà mình lại có EQ cao như vậy nhỉ?
Thẩm Thính Văn nhìn về phía Thẩm Thính Võ, ý tứ trong mắt biểu hiện rất rõ ràng: Thấy chưa, học hỏi chút đi!
Thẩm Thính Võ sờ mũi của mình, câu nói này đúng thật là khiến mình thua đến nỗi không còn cái quần cộc.
Sau bữa ăn Thẩm Thính Hồng cảm thấy không muốn rửa bát nên giao lại chuyện này cho hai người anh trai.
Cô và Lưu Nguyệt bắt đầu nấu nước để chuẩn bị mổ con lợn rừng kia.
Con lợn rừng đã nằm ở phòng trống trong suốt một ngày, với thời tiết này nếu không mổ nhanh thì thịt của nó sẽ bị thối mất.
Trong nhà chỉ có một cái nồi sắt nên Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt mổ con lợn, còn Thẩm Thính Hồng đun nước không ngừng.
Giằng co một hồi lâu, cuối cùng cũng mổ xong con lợn. Lý do không gì khác ngoài con lợn rừng da dày thịt béo, mổ khó hơn lợn nhà nhiều, không những thế họ cũng không có công cụ mổ lợn chuyên nghiệp.
Cũng may là vị trí này cách ngôi nhà gần nhất ít ỏi cũng phải hơn trăm mét nên không cân phải lo lắng việc người khác phát hiện ra động tĩnh của bọn họ ở bên này.
Cho dù là vậy thì trên mặt mỗi người đều ngập tràn niềm vui.
Lưu Nguyệt có phần ghét bỏ khi nhìn những phần nội tạng vì nội tạng lợn rừng nặng mùi hơn lợn nhà rất nhiều.
Nhưng thật sự thì nó cũng là đồ ăn nên bà không hề nói không cần. Dù không có cân nhưng sau khi cắt hết thịt ra, Thẩm Đại Cường ước lượng rồi nói,Đại khái có khoảng hơn một trăm năm mươi cân thịt.
Đây là một con số khủng khiếp đến cỡ nào, không những vậy mà cả con lợn này đều thuộc về gia đình họ.
Con số này không khác gì mấy với suy đoán ban đầu của Thẩm Thính Hồng vì vậy nên chẳng có gì ngạc nhiên cả.
"Nhà chúng ta làm sao mà ăn hết được nhiều thịt như này!" Thẩm Thính Võ nói ra câu có vấn đề mấu chốt.
Lưu Nguyệt liếếc mắt nhìn anh ấy,Làm gì có nhà nào ghét có nhiều thịt?"
Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vê phía Thẩm Thính Hồng, Lưu Nguyệt cũng nói,'Ni Nhi, con đến quyết định xem số thịt này sẽ làm như nào."
Ở trong lòng Lưu Nguyệt, thứ con trai kiếm được về là của gia đình, còn thứ con gái kiếm về là của riêng con bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận