Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 139 - Chưa Từng Thấy Cô Gái Này

Chương 139 - Chưa Từng Thấy Cô Gái NàyChương 139 - Chưa Từng Thấy Cô Gái Này
Chương 139 - Chưa Từng Thấy Cô Gái Này
"Đồng chí Thẩm Thính Hồng, đây là phân thưởng mà cậu xứng đáng nhận được. Cha tớ không lợi dụng vị trí của mình để làm bất cứ điều không đúng mực gì, tất cả đêu được đăng ký thông qua con đường bình thường. Không những vậy, thành tích tốt nghiệp của cậu cực kỳ ưu tú nên cậu không cần phải có gánh nặng về tâm lý." Lúc này, Phương Trác mới giải thích nói.
Cậu ta hy vọng Thẩm Thính Hồng có thể đi làm ở xưởng chế biến thịt bởi vì giờ cậu ta cũng đang làm ở đó. Nếu như Thẩm Thính Hồng có thể đi được thì thật tốt.
Tuy không trông cậy có thể ở bên cô nhưng Phương Trác cảm thấy, nếu Thẩm Thính Hồng có thể làm việc cùng chỗ với mình thì đương nhiên cậu ta có thể quan tâm đến cô nhiều hơn. Lúc này Thẩm Bích Liên cũng chú ý tới Phương Trác đang nói chuyện, người này là con trai của xưởng trưởng xưởng chế biến thịt sao?
Mắt cô ta loé lên rôi cất bước chạy về nhà.
Lúc này mấy nghiệp Trương Tố Cầm chỉ chăm chăm chú ý vào danh ngạch công việc trong miệng Phương Thịnh, nào có hơi đâu mà để ý đến cô ta.
"Vậy cháu cảm ơn chú Phương rất nhiều, tuy nhiên nhà cháu cân phải thương lượng thêm vê danh ngạch công việc này, khả năng không nhất định người đi làm phải là cháu.' Thẩm Thính Hồng nói.
Ngay từ đầu Phương Thịnh muốn Thẩm Thính Hồng đi đến xưởng làm việc, nhưng trước đó đã nói rồi, nhà họ có thể tự cân nhắc xử lý danh ngạch công việc này.
Đây cũng là bình thường, dù sao chỉ cần đương sự nguyện ý là có thể chuyển giao chức vụ cho người khác.
Nhưng tất cả đều giống nhau là chuyển cho con cái mình, Phương Thịnh chỉ liếc mắt một cái. Trên cơ bản, ông ấy đã hiểu tình hình của nhà Thẩm Thính Hồng, trước đó Thẩm Vệ Quân cũng nói thêm, có thể con bé sẽ nhường danh ngạch công việc cho anh trai của mình.
"Vậy chú giao giấy chứng nhận công việc này cho cháu, sau khi suy nghĩ kỹ, có thể trực tiếp đến báo cáo." Phương Thịnh đưa cho Thẩm Thính Hồng chứng nhận công việc đã chuẩn bị xong Xuôi.
Thẩm Thính Hồng hào phóng nhận lấy rồi cất vào ví tiên của mình.
Phương Trác và một số người khác bày tỏ suy nghĩ của họ về hành động cứu mạng của Thẩm Thính Hồng, sau đó trao cờ thưởng cho Thẩm Thính Hồng trước mặt toàn thể thôn dân. Đi theo họ còn có một phóng viên, người này mang theo một camera kiểu cũ để chụp cho Thẩm Thính Hồng và mọi người trong nhà một kiểu ảnh chụp chung.
Đừng coi thường trình độ coi trọng của mọi người ở niên đại này đối với người làm chuyện tốt, hiện tại được chú ý nhất là học Lôi Phong làm chuyện tốt. Chỉ cần là người tốt việc tốt đều có khả năng trở thành "Danh nhân”.
Sau khi người đại diện trao phân thưởng xứng đáng cho Thẩm Thính Hồng, Phương Thịnh và Phương Trác lại lấy ra quà cảm ơn của chính mình, trong cốp xe có ba rương tràn đây đồ vật.
"Tiểu đồng chí Thẩm Thính Hồng, ở đây không chỉ có sự cảm ơn của một nhà chú với cháu, mà mẹ của chú cũng tương đối coi trọng chuyện này. Trong này có rất nhiêu đồ do bà cụ chuẩn bị cẩn thận, hy vọng cháu không chối từ." Phương Thịnh nói.
Phương Trác cũng cười nói,Nếu không phải do bà nội không có sức khỏe tốt, nhất định hôm nay bà sẽ đi cùng chúng tôi.
Thẩm Thính Hồng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là hào phóng nhận lấy. Người ta đã đưa lại đây rồi, cô không thể từ chối được nhưng sau này đi làm có thể chuẩn bị ít đồ để đưa qua cho họ, làm như vậy cũng không có vẻ quá thất lễ.
"Vậy cảm ơn chú Phương.” Thẩm Thính Hồng nói.
"Chú rất thích tính cách của cô gái như cháu, nếu thật sự cháu có thể đến xưởng làm thì quá tốt. Tổ Quốc cần những người trẻ tuổi như cháu đóng góp một viên gạch.' Phương Thịnh nói giọng quan như một thói quen.
Người ta đã đưa tới đây nhiều thứ tốt như vậy, đương nhiên Lưu Nguyệt muốn mời họ ở lại ăn cơm nhưng lại bị đám người Phương Thịnh từ chối.
"Trong xưởng còn có chút việc, chúng tôi phải đi về trước."
Bọn họ đã kiên trì vậy rồi, Lưu Nguyệt cũng không thể bắt người ta ở lại được vậy nên chỉ nhìn họ rời đi.
Cách chiếc xe không xa, một cô gái xuất hiện trước đầu xe, vẫy tay ra hiệu cho họ dừng lại.
Phương Thịnh kéo kính xe xuống, nhìn cô gái trước mặt: "Đồng chí, có chuyện gì vậy?”
"Chào chú, cháu là chị họ của Thẩm Thính Hồng, đã trưa rồi, cháu nghĩ mọi người sẽ không kịp ăn cơm nên mới đưa đồ cho mọi người."
Thẩm Bích Liên thẹn thùng liếc nhìn thoáng qua Phương Trác dịu dàng nho nhã rồi nói.
Trên mặt mọi người tràn đầy dấu hỏi chấm, vừa rồi lúc phỏng vấn mọi người trong gia đình họ Thẩm, họ chưa từng thấy cô gái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận