Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 96 - Không tê

Chương 96 - Không têChương 96 - Không tê
Chương 96 - Không tệ
Thẩm Thính Hồng đã nhận ra vì vậy bước chân nhanh hơn không ít, rất nhanh cô đã tiến vào nhà vệ sinh nữ.
Sau khi thay quần áo xong xuôi đi ra ngoài lại thấy ở ngoài có hai người đàn ông lén lút đứng cách đó không xa nhìn thấy Thẩm Thính Hồng suýt thì chảy nước dãi nhưng nghĩ đến còn chuyện chính phải làm nên không không dám rời đi vì thế cứ đứng ở cửa nhà vệ sinh công cộng ôm cây đợi thỏ chờ, chờ nữa, chờ mãi...
Mà lúc này Thẩm Thính Hồng đã hội họp với Thẩm Thanh Thanh.
"Tớ còn đang chuẩn bị đi tìm cậu đấy! Để xem cậu có ngủ quên trong nhà vệ sinh không!" Thẩm Thanh Thanh trợn trắng mắt.
Thẩm Thính Hồng xấu hổ cười,'Bụng tớ hơi đau nên phải ngồi trong đó khá lâu."
"Được rồi, đi thôi nếu không quay về thì người nhà sẽ lo lắng cho bọn mình đấy!"
"Ừm""
Dứt lời Thẩm Thính Hồng liền nhận lấy đồ trong tay Thẩm Thanh Thanh, hai cô gái chậm rãi đi về thôn.
Tâm trạng của Thẩm Thính Hồng đặc biệt tốt, dọc đường đi đều ngâm nga đoạn nhạc nhỏ khiến Thẩm Thanh Thanh thường xuyên phải liếc nhìn.
“Cậu bị sao vậy?”
"Tớ không sao." Chỉ đơn giản là thấy vui vẻ thôi, hôm nay mình đã kiếm được tận hơn mười bảy đồng thì không vui sao được?
Vào lúc họ đến thôn Đoàn Kết, Thẩm Thính Hồng đưa cho Thẩm Thanh Thanh một ít điểm tâm rồi hai người ai về nhà nấy. Khi vê đến nhà Lưu Nguyệt đã nấu cơm sẵn chờ cô, còn Thẩm Đại Cường đứng ở cửa nhìn xung quanh không ngừng, vẻ mặt có chút lo lắng.
Thẩm Thính Hồng cảm thấy nếu mình mà không về nhà thì mấy người Thẩm Đại Cường sẽ ra ngoài đi tìm người.
Thời điểm nhìn thấy Thẩm Thính Hồng xuất hiện, Thẩm Đại Cường nhanh chân lên đỡ đồ trong tay cô, Sao giờ con mới về?"
"Đã lâu con chưa được ra ngoài nên hơi ham chơi một chút.' Thẩm Thính Hồng cười nói.
Vừa mới bước vào sân cô đã bắt gặp ánh mắt của Diệp Thận Ngôn.
"Con mua cái gì đây? Sao mà nhiều thế con?" Lưu Nguyệt bưng đồ ăn ra đã nhìn thấy bao lớn bao nhỏ trong tay Thẩm Đại Cường. Thẩm Đại Cường nhún vai, tỏ vẻ bản thân mình cũng không biết.
Thẩm Thính Hồng giải thích nói,Không phải trước đây mẹ đổi được không ít phiếu điểm tâm sao? Trong khoảng thời gian này ảnh cả cũng được nghỉ, mà Diệp Thận Ngôn cũng đang ở nhà ta. Con nghĩ nhà mình cần chuẩn bị vài món đồ ăn vặt nên mua thêm một ít, ngoài ra chỉ có một cân dâu thôi, không còn bất kỳ thứ gì khác."
"Haiz, mỗi lân con mua một ít để mình con ăn là được rồi, mẹ và mọi người cũng không cân..." Lời nói của Lưu Nguyệt vừa tới miệng, bà lại nhìn vê phía Diệp Thận Ngôn cảm giác mình thật sự nói vậy thì không được tốt. Rốt cuộc nhà họ không ăn nhưng Tiểu Diệp muốn ăn.
Giúp người trong nhà mang về một con lợn rừng to lớn, cộng thêm hai trăm đồng tiền dinh dưỡng. Bà ấy cảm thấy nếu mình luyến tiếc chút đồ ăn vặt này thì chẳng phải mẹ vợ tương lai như mình quá tham lam sao?
"Không có việc gì đâu ạ, con mua về để cả nhà ăn cùng nhau. Hơn nữa thứ này để lâu sẽ bị biến chất nên cả nhà mình ăn càng sớm càng tốt." Thẩm Thính Hồng nói.
Lưu Nguyệt cảm thấy thịt mình đau như bị cắt, một bao lớn như này thì chẳng rẻ chút nào đâu.
Tuy nhiên nó là do con gái nhà mình mua về, lợn rừng là do con bé và Diệp Thận Ngôn mang về nên dù bà có đau lòng cũng không nói gì.
Thấy đã đến giờ ăn cơm, Thẩm Thính Hồng không lấy đồ ra mà mang nó đến nhà chính.
Hiện giờ trạng thái của Diệp Thận Ngôn đã tốt hơn nhiều, có thể ngồi dậy nên Thẩm Đại Cường làm cho anh một cái xe lăn đơn giản, đương nhiên bản vẽ là do Thẩm Thính Hồng đưa. Chính vì vậy nên Diệp Thận Ngôn có thể ăn cơm chung với mọi người trong nhà.
"Tiểu Diệp này, cháu ăn nhanh lên đi!" Thẩm Đại Cường nói.
Diệp Thận Ngôn là người đàn ông rất lễ phép, điểm này Thẩm Thính Hồng không thể không khen. Mặc dù bên quân đội đã cho tiên nhưng anh không yên tâm hưởng thụ sự chăm sóc của mọi người trong nhà.
Ngay cả mỗi lần ăn cơm, anh phải chờ đến khi Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường động đũa mới bắt đầu ăn.
Ban đầu Lưu Nguyệt còn tưởng anh không dám gắp vì vậy bà từng nói đi nói lại rất nhiều lần.
Nhưng đến các bữa ăn tiếp theo, Diệp Thận Ngôn vẫn giữ nguyên tác phong cũ nên sau này họ không nói thêm gì nữa.
Thẩm Thính Hồng biết không phải do anh không dám gắp mà là do rất chú ý đến lễ nghi trên bàn ăn. Chính vì vậy nên cô cảm thấy anh là người không tệ, anh đã mất cha mẹ từ nhỏ, sau này ông bà cũng ra đi. Thật ra lớn lên một mình mà có thể hiểu được những thứ này quả thật không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận