Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 145 - Ỡ Đây Thì Bà Vẫn Nói Vây Đấy

Chương 145 - Ỡ Đây Thì Bà Vẫn Nói Vây ĐấyChương 145 - Ỡ Đây Thì Bà Vẫn Nói Vây Đấy
Chương 145 - Ở Đây Thì Bà Vẫn Nói Vậy Đấy
"Mẹ đã nói rôi, chắc chắn Ni Nhi nhà ta sẽ có tiên đồ tươi sáng phía trước. Nhìn xem, làm gì có con nhà ai có năng lực như Ni Nhi nhà ta vậy.'
Sau khi khen ngợi cháu gái cưng của mình, Tiêu Kiến Phương lại nói,Những thứ này đều là thứ tốt, mấy đứa mang về để Ni Nhi ăn là được rồi, không cần mang đến đây nữa đâu, nhà ta thật sự không thiếu cái gì cả."
Thẩm Thính Hồng đi đến bên cạnh Tiêu Kiến Phương rồi kéo cánh tay của bà lão,'Bà ngoại, thứ này là do cháu cố ý mang đến đây. Chị dâu sắp phải sinh rồi, sữa bột có thể dùng để dự bị, nếu như chị dâu không có đủ sữa thì nó còn thể cũng có thể dùng để cung ứng khẩn cấp. Không thì có thể để chị dâu bồi bổ thân mình.ˆ
Lúc này mọi người đều được phân phát thức ăn vậy nên Thẩm Thính Hồng biết nhà họ Lưu không hề thiếu thứ này, bọn họ cũng không mang mấy thứ đó đến đây.
"Ai da, sao đứa nhỏ này lại hiểu chuyện như vậy. Tiêu Kiến Phương thắc mắc.
"Ha hal"
Trước những vị trưởng bối thực sự yêu thương cô, Thẩm Thính Hồng cũng sẵn sàng thể hiện khía cạnh cô gái nhỏ của mình.
"Ni Nhi, cảm ơn cháu rất nhiều!" Vẻ mặt Hà Ái Phân cũng cảm kích vô cùng. Rốt cuộc lân này cả nhà cô em chồng cầm không ít đồ vật lại đây, không những thế là còn vì đứa trẻ trong bụng con dâu bà ấy.
“Mọi người cứ trò chuyện trước đi, tôi đi nấu cơm đây."
Sau khi thấy Hà Ái Phân tiến vào phòng bếp, Lưu Nguyệt cũng đi theo. "Này, con làm gì thế?" Tiêu Kiến Phương giữ chặt con gái của mình,'Chị dâu có thể tự xoay sở được, lâu lâu con mới về một lần, cứ ở đây nói chuyện với mẹ.”
Lưu Nguyệt cười nói: 'Bọn con cũng không vội rời đi, lát nữa tán gẫu cũng được. Hôm nay người ăn cơm không ít, nếu con không giúp thì chị dâu cũng sẽ không làm một mình được."
Cuối cùng không cản nổi con gái nên Tiêu Kiến Phương chỉ có thể lôi kéo đứa cháu ngoại Thẩm Thính Hồng ra nói chuyện cùng.
Còn đứa con rể thì bà cũng mặc kệ, hai đứa cháu ngoại còn lại cũng ngồi ở hai bên.
"Ni Nhi này, có phải sau này con muốn lên huyện thành làm không?”
"Giờ con vẫn chưa xác định được, thật ra con cũng không muốn đi lắm. Đến lúc đó để ba hoặc hai anh trai con, xem ai thích hợp đi cũng được." Thẩm Thính Hồng nói.
Đó là những gì cô đã nghĩ kể từ khi nhận được lời mời làm việc này, bởi vì cô còn phải làm những việc khác.
Chỉ là những việc đó chưa triển khai mà thôi, nếu thật sự có thể làm như vậy thì nguồn thu nhập của sẽ cô gấp nhiều lân tiên lương chết (*) ở nhà máy.
(*) có nghĩa là người lao động nhận được một khoản tiền lương cố định hoặc một phần tiên lương cố định từ đơn vị của họ một cách thường xuyên. Một số người cho rằng dựa vào số tiền này không thể làm giàu được.
"Hả? Sao con lại không đi? Ni Nhị, con đừng có ngớ ngẩn thế, sau này mấy thằng anh trai của con sẽ phải kết hôn, lúc đó công việc sẽ bị người khác lợi dụng đấy. Nếu con nhận công việc này, về sau cho Tiểu Diệp mượn cũng sẽ không bị xem nhẹ” Tiêu Kiến Phương vừa nghe Thẩm Thính Hồng nói như vậy liên nóng nảy.
Nghe bà mình nói vậy, Thẩm Thính Hồng chỉ biết bất đắc dĩ đỡ trán.
"Bà ngoại, không có việc gì đâu, chúng ta đều là người một nhà cả mà."
"Thế là con ngu đấy, Ni Nhi con phải tin bà ngoại. Đàn ông cưới vợ, trong mắt chỉ có vợ, con không thể để cho mình chịu thiệt được" Tiêu Kiến Phương vẻ mặt lời nói thấm thía.
"Bà ngoại, con và anh trai còn ở đây đó!" Thẩm Thính Võ cạn lời nhắc nhở nói.
"Ở đây thì bà cũng nói vậy." Tiêu Kiến Phương nói.
Thẩm Thính Võ:...
Thẩm Thính Văn:...
Thẩm Thính Hồng:...
"Bà ngoại, thật ra là do con không muốn đi làm."
Cuối cùng Thẩm Thính Hồng đã lý giải được tại sao mẹ mình lại có tư tưởng trọng nữ khinh nam nghiêm trọng như vậy. Hình thức thao túng tâm lý này của bà ngoại, ngay cả cô cũng không chịu được, chứ đừng nói đến Lưu Nguyệt được bà ngoại nuôi nấng từ tấm bé.
"Haiz!" Tiêu Kiến Phương bất đắc dĩ "Nếu con thật sự không muốn đi thì để bọn họ đi làm mang tiền lương về. Công việc này là do con kiếm được, ít nhất cũng phải chia cho con một nửa."
Có thể thấy được Tiêu Kiến Phương suy nghĩ hết lòng hết dạ cho lợi ích của Thẩm Thính Hồng.
"Được ạI" Thẩm Thính Hồng dở khóc dở cười, cũng không phản bác bà lão.
Thật ra, dù Tiêu Kiến Phương không nói gì nhưng nếu Thẩm Thính Văn hoặc Thẩm Thính Võ đến huyện thành làm thì chắc chắn họ sẽ mang tiên về nhà.
Họ cũng bị tẩy não không kém Lưu Nguyệt.
Sắc trời dân tối cũng là lúc mọi người trong nhà họ Lưu đã trở lại.
Thẩm Thính Hồng không thể không cảm thán, ở thời buổi này nếu mọi người không phân gia thì đúng là trông rất khoa trương khi cả nhà ở chung với nhau.
Gọi từng người một, nhà họ Lưu cũng được coi là một gia tộc lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận