Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 499 -

Chương 499 -Chương 499 -
Chương 499 -
Lúc này, Thẩm Thính Võ đang ghé vào cửa phòng sinh, muốn quan sát tình hình bên trong thông qua cửa kính. Thật ra nhìn bên ngoài vào không thể nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng sinh, điêu này khiến anh ấy sốt ruột đến mức toát cả mồ hôi.
Lưu Nguyệt vốn muốn bình tĩnh lại một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, đôi mắt cứ đảo quanh, lỗ tai thì đã dựng thẳng lên.
"Ni Nhi, Thanh Thanh hai đứa đến rồi!" Khi Lưu Nguyệt nhìn thấy họ, trong lòng đã yên tâm hơn đôi chút.
"Mấy đứa Đại Bảo đâu rôi mẹ?" Thẩm Thính Hồng thấy họ đều đến cả, nhưng lại không có Đại Bảo và Nhị Bảo, Nữu Nữu đi nhà trẻ rôi. Hôm nay Diệp Thẩm Ngôn có việc bận, Thẩm Thính Văn cũng đến trường học, trong nhà chắc chẳng có ai. "À! Ba quên nói với con mất rồi, mẹ con vừa nghe thấy chị dâu con sắp sinh liên nhanh chóng đưa chúng đến nhà Hồng Kỳ rồi, lát nữa Điêm Điêm sẽ mang chúng theo, con yên tâm đi.”
Sau khi Thẩm Đại Cường bị Lưu Nguyệt trừng mắt liếc nhìn một cái, thì ngại ngùng gãi đầu, nói.
"Ồ, không có chuyện gì là tốt rồi!" Thẩm Thính Hồng gật đầu.
Sau đó họ bắt đầu yên tĩnh chờ đợi, sức chịu đựng của Lý Thắng Nam thật sự rất tốt, đến tận bây giờ vẫn không phát ra chút âm thanh nào.
Bên trong hầu như không có động tĩnh gì, thế nghĩa là phải mất một thời gian nữa thì em bé mới thật sự ra đời.
Lúc này, Trương Điêm nâng bụng bâu đi đến, mỗi tay dắt một đứa trẻ, chẳng phải là Đại Bảo và Nhị Bảo sao?
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh thấy thế thì vội vàng chạy đến đỡ cô ấy.
Lưu Nguyệt vừa phát hiện thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
"Con nhóc này, mẹ đã kêu con không cần đi, không cần phải lo lắng rồi sao, ở nhà chờ tin là được rồi, còn đến đây làm gì, lỡ Đại Bảo và Nhị Bảo quậy phá, làm hại đến con thì thế nào?”
Ở nhà trông bọn nhỏ thôi thì được, nhưng ra ngoài lại khác, phải dắt tay chúng. Lỡ hai đứa nhỏ nghịch ngợm muốn chạy đi, thì Trương Điềm chắc chắn sẽ không giữ nổi.
Trương Điềm cười cười,'Nhưng lòng con cứ canh cánh mãi không yên, Thắng Nam sinh con mà, dù gì đi nữa thì con cũng phải đến xem một chút chứ. Mà Đại Bảo và Nhị Bảo nhà chúng ta ngoan lắm, mấy nhóc tì này lớn cả rồi."
Bây giờ, Đại Bảo và Nhị Bảo đều đã khá mệt mỏi, nhanh chóng trườn lên người Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh.
Đại Bảo tựa vào vai Thẩm Thanh Thanh, khẽ bất đắc dĩ mà thở dài.
Làm trẻ nhỏ quá phiên phức, hơn nữa Trương Điềm còn đang mang thai, mệt mỏi nên không thể bồng mấy đứa nhóc, bé nhỏ như thế, chút khoảng cách đó không là gì với người lớn nhưng với mấy nhóc chân ngắn thì chắc chắn sẽ bị đau đến không thể đứng dậy nổi.
Nhị Bảo cũng nhoài cả người về phía Thẩm Thính Hồng.
Hai đứa nhỏ chắc hẳn đã mệt, họ cũng chỉ có thể ôm chúng vào lồng ngực, rất nhanh hai đứa nhóc lập tức chìm vào giấc ngủ.
Trương Điềm thấy thế thì có chút ngại ngùng: "Tớ không ngờ mấy đứa nhỏ lại mệt đến thế, tớ thấy chúng không kêu tiếng nào, nên cứ nghĩ..."
Thẩm Thính Hồng mỉm cười, nhẹ nhàng liếc nhìn Nhị Bảo nằm trong ngực: "Cậu chưa từng chăm sóc trẻ con mà, nên cũng bình thường thôi, trong suy nghĩ của chúng chắc cũng đang nhớ nhung em trai hay em gái nhỏ trong bụng mợ hai đấy."
Lưu Nguyệt nhanh chóng chạy đến kéo Trương Điềm ngồi xuống, khi trước Thẩm Hồng Kỳ vẫn luôn sống chung với bọn họ, nên Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường thật sự xem Thẩm Hồng Kỳ và Trương Điềm con trẻ mà đối đãi, chẳng khác gì người một nhà.
"Bụng con đã lớn thế rồi, không có việc gì thì đừng ra ngoài nhé, giờ còn đang mang thai, chưa đến hai tháng nữa là sinh rồi. Mẹ chồng con nhờ dì hỏi con, bà ấy muốn đến chăm con ở cữ, con thấy thế nào?”
Trước đó, lúc nói chuyện với Lý Tú Lan, bà ấy cũng hỏi như thế.
"À... Mẹ chồng con cũng nói là muốn đến thăm, chỉ là mẹ con chắc cũng muốn đến nữa." Trương Điềm đáp.
"Thế cũng có mâu thuẫn gì đâu, thêm một người chăm nữa cũng tốt mà."
Đang nói, bỗng một tiếng kêu kìm nén đây đau đớn vang lên từ trong phòng sinh.
Thẩm Thính Võ lập tức căng thẳng cứ đi vòng vòng xung quanh.
Mà giây phút ấy, trong phòng sinh của Lý Thắng Nam, các bác sĩ và y tá đã tuôn mồ hôi đầy đầu.
"Đứa bé này hơi lớn đấy!"
Một ý tá lên tiếng.
"Đúng là khá lớn, phỏng đoán sơ bộ là khoảng bảy cân." Bác sĩ đỡ đẻ đáp.
Trước kia, đứa trẻ nặng sáu cân đã được xem là khỏe mạnh lắm rồi, nhưng thế này cũng có thể chứng minh, điều kiện sinh hoạt hiện tại đã được nâng cao rất nhiều, thế mới có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ tốt đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận