Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 83 - Dù Có 80 Tuổi Vẫn Là Trẻ Con

Chương 83 - Dù Có 80 Tuổi Vẫn Là Trẻ ConChương 83 - Dù Có 80 Tuổi Vẫn Là Trẻ Con
Chương 83 - Dù Có 80 Tuổi Vẫn Là Trẻ Con
Bà nội Thẩm không nghi ngờ gì, chỉ xoay người lại nói với ông nội Thẩm,'Ngọt thật đó!"
Ông nội Thẩm gật đầu,'Chắc chắn là con bé bỏ không ít đường vào."
Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ khiến Trương Tố Cầm tức đến bốc khói.
Tuy nhiên khi nghe được họ nói ngọt là đã biết được thứ này uống vào tốt như nào nên mặt dày nói với Thẩm Thính Hồng/N¡i Nhi này, cháu có nước gì đây? Bác dâu cả cũng khát, cháu cũng rót cho bác một chén được không?”
Thẩm Đại Lực ở bên cạnh liếc nhìn bà vợ nhà mình một cái nhưng dường như Trương Tố Cầm không nhìn thấy gì.
Bà ta không tin, mình làm trò trước mặt nhiều người như thế để xin nước uống của Thẩm Thính Hồng, làm sao mà nó không cho được.
Thẩm Thính Hồng liếc nhìn bà ta,'Bác dâu cả muốn nước nhưng cháu: lại không có thứ đó, cháu chỉ có chè đậu xanh mà cũng không còn nhiều chỉ đủ cho anh cả cháu uống. Cháu nghĩ bác nên nhờ Thẩm Bích Liên về nhà lấy nước cho bác uống." Dứt lời cô trực tiếp cầm cái bát rỗng bỏ đi.
Bà nội Thẩm liếc nhìn Trương Tố Cầm/Đúng là chỉ biết cãi nhau, hành động thực tế lại không làm được tí nào. Chỉ biết phán xét cái đúng sai của người khác, sao không thấy chị đi hiếu kính hai ông bà già tôi đây?”
Nói xong bà cụ đi làm việc của mình, để lại Trương Tố Cầm đứng đơ tại chỗ, sắc mặt giống như vỉ pha màu, vô cùng xuất sắc.
Thẩm Đại Lực trừng mắt nhìn bà taLàm việc của mình đi! Tại sao ở đâu cũng thấy bà gây chuyện thế?” Thẩm Thính Hồng quay lại chỗ Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cau mày nói với cô,'Con không cần để ý con mụ điên kia làm gì cả."
Thẩm Thính Hồng cười nói,'Con biết rồi mà."
Lúc này Thẩm Đại Cường và Thẩm Thính Võ cũng bỏ công việc đang làm xuống, Lưu Nguyệt đưa bát trong tay mình đến tay Thẩm Đại Cường,Uống nhanh đi, con gái nhà chúng ta nấu chè đậu xanh rất ngon!"
Vừa nãy bà đã thử một miếng, hương vị thật sự không tệ, còn bỏ thêm đường nữa thì đoán chừng dù muốn khó uống cũng không được.
"Ừ- uống ngon thật, mát lạnh đúng là kỹ năng của Ni Nhi nhà ta thật tốt."
Vốn dĩ Thẩm Đại Cường nghĩ rằng dù uống có không ngon thì ông ấy vẫn sẽ cho con gái mình thể diện nhưng sau khi uống xong, ông ấy phát hiện ra quả thật nó rất ngon.
Ngoài ra, trong đó còn có đường, có thể bổ sung năng lượng, mà cảm giác mệt mỏi vừa rồi dường như cũng bớt đi rất nhiều. Cộng thêm cái vị mát lạnh thì nó đã khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều trong tiết trời hè nóng bức này.
"Bây giờ con đi đưa chè cho anh cả đây, nếu cứ đứng ở ngoài nắng như này con sẽ bị cháy nắng mất." Thẩm Thính Hồng nói.
"Được, con đi đưa cho thằng cả đi! Đi đường chậm một chút, đừng nhảy lung tung, cẩn thận không té ngã. Lưu Nguyệt dặn dò nói.
Thẩm Thính Hồng bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con đã sắp mười tám tuổi rồi, không phải trẻ con nữa."
Nói thế nhưng sao cô lại cảm thấy hạnh phúc thế này?
"Đừng nói con mười tám tuổi, dù cho con có tám mươi tuổi thì trong lòng ba mẹ con mãi là đứa trẻ con. Được rồi, nhanh lên, ba mẹ chậm trễ nữa cũng sẽ bị trừ công điểm”
Thẩm Thính Hồng gật đầu, vẫy tay từ biệt anh hai của mình rồi xách theo đồ đến trường tiểu học trong thôn.
Thật ra trong ấm nước vẫn còn nhiều nhưng nếu Trương Tố Câm muốn còn lâu cô mới cho, chỉ nửa viên muối cũng đừng hòng chiếm được.
Sau khi đến trường tiểu học trong thôn, Thẩm Thính Hồng đi thẳng vào lớp học của Thẩm Thính Văn.
Bởi vì không có nhiêu học sinh học ở trường tiểu học trong thôn nên đương nhiên giáo viên không nhiều. Tổng cộng chỉ có năm khối, mỗi khối có lớp, cũng không chia ra giáo viên bộ môn mà mỗi giáo viên chủ nhiệm một lớp.
Thẩm Thính Văn hiện đang dạy lớp ba nên rất dễ tìm, dù sao tổng cộng chỉ có một dãy phòng học, từ lớp một đến lớp năm nên rất nhanh đã tìm được phòng học.
Lúc này Thẩm Thính Văn còn chưa tan học, Thẩm Thính Hồng yên lặng nhìn ngoài cửa, cũng không có quấy rây anh ấy.
Thẩm Thính Văn dạy học rất tập trung, cũng không chú ý đến Thẩm Thính Hồng, thẳng đến khi tiếng trống vang lên thì anh ấy mới chú ý tới Thẩm Thính Hồng đang đứng ở ngoài cửa sổ.
Tiếng trống hiện tại không giống loại chuông reo tự động ở đời sau mà có người chuyên phụ trách việc này. Người đó sẽ căn thời gian để đến đây gõ trống để mọi người có thể nghe thấy.
Môi trường trong lớp học không thể nói là tốt nhưng dù sao cũng là trường tiểu học trong thôn được công xã nâng đỡ, vẫn là nhà gạch xanh ngói lớn, ít nhất cũng sáng sủa. Có thể bảng đen được sơn bằng sơn đen, trông nó khá luộm thuộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận