Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 244 - Quyết Tâm Năm Nay Muốn Ăn Uốr

Chương 244 - Quyết Tâm Năm Nay Muốn Ăn UốrChương 244 - Quyết Tâm Năm Nay Muốn Ăn Uốr
Chương 244 - Quyết Tâm Năm Nay Muốn Ăn Uống Không Đây Mà
Đã gần đến giờ ăn cơm tất niên, cả nhà mang theo đồ ăn đã chuẩn bị sẵn đi về phía nhà cũ.
Trên đường tình cờ gặp được Tưởng Đại Hoa, bà ta vừa liếc mắt một cái liên hiểu ra mấy người Lưu Nguyệt muốn làm gì.
"Bà đi nhà cũ ăn cơm đấy à?" Tưởng Đại Hoa hỏi.
"Đúng vậy!" Lưu Nguyệt gật đầu,/'Còn bà thì sao? Không về ăn cơm với mẹ chồng hả?”
Gia đình Tưởng Đại Hoa cũng phân gia, cha mẹ chồng nhà bà ta ở riêng, không ở chung cùng mấy đứa con.
"Có đi chứ, giờ tôi đang về gọi xấp nhỏ trong nhà dậy để đi cùng nhau nè." Nhìn thời gian không còn sớm, Lưu Nguyệt không nói chuyện quá lâu với Tưởng Đại Hoa, hai người nhanh chóng tách ra.
Lúc đi vào nhà cũ liền thấy ông nội Thẩm đứng ở cửa nhìn xung quanh, nhìn thấy gia đình họ ông lão liên mỉm cười.
Nhìn như thế này cũng khá là đáng tiếc, thực ra sau khi bà nội Thẩm tác oai tác quái, vê cơ bản gia đình họ chưa từng về nhà cũ, họ không ngờ ông nội Thẩm lại già đi nhiều như vậy.
"Cha!" Thẩm Đại Cường hét lên.
"Ôi chao, đến rồi ấy hả!"
Ôn nội Thẩm tủm tỉm cười mà nhìn ông, sau đó yêu cầu họ nhanh chóng vào trong.
"Chị dâu thứ hai của con đã chuẩn bị từ sáng sớm, bận rộn quá.'
Ông nội Thẩm nói. Bây giờ ông cảm thấy mọi chuyện sau phân gia đều ổn, mặc dù gia đình thằng ba đã chuyển đi xa và thường xuyên không gặp nhau nhưng gia đình thằng hai đã tiến bộ rất nhiều.DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Mặc dù tình huống trong nhà thằng cả vẫn như cũ...
Sau khi Lưu Nguyệt vào, bà liên đi phụ bếp, căn bếp hiện tại của nhị phòng được cải tạo từ phòng của Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng cũng bước vào, Thẩm Xuân Hoa và Ngô Vân đang bận rộn trong bếp.
Đại khái là năm nay kiếm được tiền, tâm tình Ngô Vân rất tốt, không còn nhìn con gái như trước nữa, hai mẹ con rất hòa hợp.
"Em dâu ba, mấy đứa tới rồi, chị chuẩn bị gần xong rồi, hai mẹ con ra ngoài trước đi. Ngô Vân bận rộn công việc trước mắt nói. "Không sao, bọn em tới giúp đỡ để được ăn cơm sớm hơn."
Đi bên đến cạnh Ngô Vân, Lưu Duyệt nháy mắt với bà ấy rồi nói: "Bên kia cũng qua đây hả chị?"
Dù sao cũng là bữa tối giao thừa, chắc chắn không có khả năng không gọi.
"Đúng, chị không muốn gọi họ. Ngày nào cũng có vấn đề. Chẳng phải bố mẹ chúng ta không vui sao? Hơn nữa, là mẹ gọi cho họ, nên chị cũng không thể nói gì được.' Ngô Vân bu môi.
Bà ấy sẵn sàng mời tam phòng tới ăn tối, nhưng nếu mời đại phòng đến ăn tối, bà ấy sẽ vô cùng không vui.
Năm nay tam phòng giúp đỡ gia đình bọn họ rất nhiều, mặc dù tam phòng luôn nói lựa chọn đầu tư là việc của mình, nhưng nếu không có Thẩm Thính Hồng, liệu nhà họ có kiếm được tiền không? Cho dù có đầu tư thì cũng vậy thôi, không bị mất tiền là tốt rồi, làm sao có thể lấy lại vốn nhanh như vậy mà vẫn kiếm được tiền?
Từ giờ trở đi tất cả sẽ là lợi nhuận thuần túy nên họ không cảm thấy hoảng sợ chút nào.
Còn đại phòng, từ khi nhà bà ấy được chia tiên cả cái nhà đó đều có ý tứ hỏi mượn tiền, bà chỉ sợ Thẩm Đại Dũng sẽ cho vay mà không giữ lại.
May mắn thay Thẩm Đại Dũng không ngốc mà từ chối vì xưởng sẽ được mở rộng vào năm sau.
Ngô Vân chỉ cảm thấy buồn cười, bọn họ không xấu hổ đến tìm lão chồng nhà mình, tại sao lại không nghĩ đến đi tìm thằng ba? Không phải là sợ xấu hổ chứ gì.
Nhưng hà cớ gì lại có mặt mũi đến mượn nhà mình chứ? Chuyện xấu lúc họ mới phân gia còn thiếu sao?
"Haiz, tới thì tới đi, dù sao chỉ cân không chọc đến em là được." Lưu Nguyệt không muốn ăn cơm với đại phòng bên kia nhưng hiện tại không còn cách nào khác.
Đây là chuyện không thể tránh được vào dịp Tết.
"Chị bận rộn cả một ngày, cũng không nói đến giúp đỡ, bên phòng bên kia của chị ta có nhóm lửa đâu. Chị thấy là chị ta hạ quyết tâm năm nay muốn ăn không uống không đây mà." Ngô Vân trợn trắng mắt.
"Thôi kệ chị ta đi!"
"Nhưng mấy đứa phải cẩn thận một chút, trước đây bên kia có tìm đến nhà chị vay tiên rồi. Mấy đứa không biết đấy thôi, hiện tại anh cả... Ngày nào cũng đi chơi bài bạc với những người không đứng đắn, nghe nói thua không ít."
Ngô Vân suy đi nghĩ lại quyết định vẫn phải nhắc nhở Lưu Nguyệt một chút, miễn cho đến lúc đó bọn họ mềm lòng, tuy đó chỉ là do bà ấy đã suy nghĩ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận