Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 80 - Thứ bí mật

Chương 80 - Thứ bí mậtChương 80 - Thứ bí mật
Chương 80 - Thứ bí mật
Ở đại đội, mỗi một gốc cây ngọn cỏ đều thuộc về tập thể. Trong tình huống bình thường, bắt mấy con thú nhỏ thì không phải chia cho mọi người nên nhà nào may mắn thì con vật đó sẽ thuộc vê nhà nấy.
Nhưng thứ lớn như con lợn rừng này bắt buộc phải đem ra chia cho mọi người.
Nói thẳng ra, Thẩm Thính Hồng không phải là người muốn cống hiến hết mình. Bây giờ cô chỉ muốn cải thiện đồ ăn trong nhà, vốn dĩ con lợn rừng chỉ nặng khoảng hai trăm cân. Sau khi giết xong cũng chỉ còn hơn một trăm cân thịt, dù sao thì còn phải loại bỏ máu và nội tạng.
Đại đội này có hơn một trăm hộ, nếu chia toàn bộ cho mọi người thì dù là cô giết con lợn này cũng chỉ được vài cân thịt nhưng trong nhà có rất nhiều miệng ăn, chia cho thế chắc chỉ đủ nhét kế răng.
Dọc đường đi Thẩm Thính Hồng thuận lợi về nhà mà không gặp phải ai, sau đó cô đặt con lợn ở căn phòng trống.
Làm xong xuôi, cô bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, lấy ra hơn hai mươi quả trứng gà. Quả trứng này nhìn không lớn lắm, nhìn rất giống trứng gà rừng, chắc chắn mọi người sẽ tin nếu nói nó là trứng gà rừng.
Cô vốn định lấy cả trứng gà và trứng vịt ra nhưng vốn bây giờ đã có một con lợn rừng rồi. Nếu lấy thêm nhiều hơn thì sợ rằng vận khí hôm nay lại tốt một cách quá bất thường.
Thẩm Thính Hồng đi đến lu gạo rồi bỏ thêm nửa cân gạo vào đó, cho thêm quá nhiều sẽ rất dễ bị phát hiện.
Cô nấu một nồi cơm sau đó lấy ra những củ khoai tây vừa được phát cho để cắt chỉ làm món khoai tây xào.
Sau đó là đến món trứng gà, nhìn thấy thời gian mấy người Lưu Nguyệt tan tâm sắp đến. Thẩm Thính Hồng lo lắng mẹ mình trở về tiếc của nên trực tiếp đập năm quả trứng gà vào bát, dù không kịp nấu thì lúc đó cũng quá muộn để Lưu Nguyệt cản cô lại.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thẩm Thính Hồng, cô vừa đánh trứng gà trong bát thì giọng nói của Thẩm Đại Cường đã truyên đến từ ngoài cửa.
"Ni Nhi! Ba đã về rồi!" Thấy cửa nhà đang mở, Thẩm Đại Cường biết con gái mình đang ở nhà nên ông ấy la lớn.
"Em gái! Anh hai đã vê!" Thẩm Thính Võ không cam lòng yếu thế.
Còn chưa tới gần họ đã nhìn thấy khói bốc lên từ nhà bếp, Lưu Nguyệt lập tức nói,'Ô, hôm nay Ni Nhi nhà chúng ta ở nhà nấu cơm”
"Ba mẹ, anh hai, mọi người đã về, mọi người nghỉ ngơi một lát là ăn cơm được rồi!" Thẩm Thính Hồng thò đầu ra từ nhà bếp.
Lưu Nguyệt bước nhanh qua rồi cầm lấy cái muôi trong tay Thẩm Thính Hồng, Ni Nhi, con nói con làm món gì, phòng bếp bẩn như vậy còn vào đây làm gì?
ebookshop. vn - ebook truyện giá rẻ
Trước kia Thẩm Thính Hồng không thích vào nhà bếp, đương nhiên Lưu Nguyệt biết điều này nên bà ấy chưa bao giờ yêu cầu con gái mình phải nấu cơm.
Vừa bước vào, ánh mắt sắc bén của Lưu Nguyệt đã tia được bát trứng gà nên có chút ngây người.
Ở nhà không còn quả trứng nào nữa, bởi vì khi cả đại gia đình còn sống với nhau, tổng số trứng chỉ có bấy nhiêu trứng, lại phải dành dụm mua muối nên trứng ăn được cũng rất ít. Sau khi phân gia, nhà mình không được chia bao nhiêu trứng. Hơn nữa, cả Trương Tố Cầm và Ngô Vân đều không muốn từ bỏ con gà mái già đã nuôi lâu như vậy. Rốt cuộc nếu phải đi nuôi gà con lại từ đầu thì phải chờ rất lâu mới có thể nhặt trứng gà
Lưu Nguyệt lười tranh giành với bọn họ, bà trực tiếp chọn mua gà con, đương nhiên tiền này là do bà nội Thẩm trả. Sau khi phân gia, hai vợ chồng họ chỉ có thể nuôi một con gà, nhị phòng được hai con gà, hai vợ chồng bà nội Thẩm và đại phòng một con nên năm con gà ban đầu đã chia xong rồi.
Chính vì vậy nên trong nhà không có trứng gà, Lưu Nguyệt vốn định mấy ngày nữa lên thị trấn một chuyến để mua ít trứng về cho con gái ăn.
"Ni Nhi... Con lấy trứng từ đâu vậy?”
"Con nhặt được ở trên núi!" Thẩm Thính Hồng nói. "Trứng dễ nhặt như vậy sao?" Lưu Nguyệt có chút hoài nghi nhân sinh.
Hình như mỗi lần con gái lên núi nhất định sẽ nhặt được một thứ gì đó về nhà, rốt cuộc đây là vận khí gì vậy?
"Con còn nhặt được cái khác cơ. Thẩm Thính Hồng thần thần bí bí nói.
"Là gì thế?" Lưu Nguyệt thật sự tò mò.
"Tí nữa cơm nước xong con sẽ nói cho mẹ, bây giờ con nói cho mẹ thì sợ rằng mẹ không có tâm trạng gì để ăn cơm mất." Thẩm Thính Hồng kiên quyết duy trì sự thần bí, nhân tiện còn kích thích sự tò mò.
"Cái con bé này!" Lưu Nguyệt cười to.
Nhưng Lưu Nguyệt không thể ngờ Thẩm Thính Hồng lại mang về một con lợn rừng, bà ấy chỉ tưởng cô mang về con vật nhỏ nào đó nên không suy nghĩ quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận