Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 153 - Con đường này tắc thì ta sẽ đi con

Chương 153 - Con đường này tắc thì ta sẽ đi conChương 153 - Con đường này tắc thì ta sẽ đi con
Chương 153 - Con đường này tác thì ta sẽ đi con đường khác
Đều là xưởng quốc doanh, chắc chắn giữa họ phải có mối liên hệ với nhau. Tuy nhiên, sau lần cô giúp đỡ lão phu nhân trước đây, Phương Thịnh cũng đã mang đến cho họ rất nhiều phúc lợi nên phần ân huệ này cũng chẳng còn gì.
Lúc đó muốn tìm người hỗ trợ, tốt nhất vẫn nên mang vài thứ tốt ra, theo đạo lý đối nhân xử thế này, cô vẫn có thể làm được.
Vì vậy, Thẩm Thính Hồng bắt đầu bận rộn, trước tiên cô đi đến nhà máy dệt.
Thẩm Thính Hồng cũng chẳng quen biết ai ở xưởng dệt ở trên thị trấn, vì vậy cô chỉ có thể thành thật làm theo đúng trình tự.
Chỉ là muốn gặp các vị lãnh đạo của xưởng dệt không dễ dàng, thật sự họ là người tương đối bận rộn. Thẩm Thính Hồng đợi bên ngoài xưởng dệt hai ngày, cuối cùng cũng được 'triệu kiến". Cô mặc một chiếc áo Sơ mi trắng và một chiếc quần đen lịch sự, nhìn qua rất giống bộ dáng của người phụ nữ nông thôn mạnh mẽ.
Người cô gặp cũng không phải xưởng trưởng mà chỉ là một vị chủ nhiệm.
"Chào đồng chí, không biết cô muốn gì ở chúng tôi?" Chủ nhiệm không hiểu ra sao nhưng cũng không thể xác nhận được thân phận của Thẩm Thính Hồng, chỉ có thể mở miệng hỏi thử.
"Là như thế này, lãnh đạo xem một chút đi. Đây là thư đồng ý của xã, thôn chúng tôi muốn phát triển công việc phụ nên muốn hợp tác với nhà máy của ông, ông có thể xem bản kế hoạch của tôi."
Thẩm Thính Hồng cũng không chần chừ, cô nói thẳng ý đồ của mình, sau đó đưa cho đối phương bản kế hoạch mà cô đã viết.
Đương nhiên không phải cái trước kia, rốt cuộc cái đó là để cho Thẩm Vệ Quân và công xã xem, còn cái này để xưởng dệt xem.
Trong bản kế hoạch này, thôn Đoàn Kết sẽ giúp xưởng quốc doanh chia sẻ hàng bị ế để tối đa hóa lợi ích cho nhà máy dệt.
Rất nhanh chủ nhiệm xưởng dệt đã xem xong bản kế hoạch của Thẩm Thính Hồng nhưng cũng không trực tiếp bày tỏ ý kiến của mình.
Nhìn điêu khoản cuối cùng ở cuối bản kế hoạch, anh ta lại nhìn về phía Thẩm Thính Hồng,Đồng chí Thẩm đúng không? Bản kế hoạch này của cô tôi đã xem qua, đây đúng thật là ý tưởng không tệ nhưng về vấn đề này, tôi không thể cho cô lời hồi đáp ngay được. Còn nữa, số lượng vải bị lỗi trong xưởng có rất nhiều vào mỗi tháng, không chắc mọi người có thể nuốt trôi không nữa."
Thẩm Thính Hồng gật đầu, cô hiểu được ý tứ của chủ nhiệm. Thật ra đây chẳng phải quyết định khó khăn gì, đơn giản vì bây giờ mình chỉ lý luận suông nên ông ta chướng mắt.
Ông ta cảm thấy dù thôn Đoàn Kết có thật sự làm được chuyện này thì không có nguồn tiêu thụ cũng chẳng làm nên được cơm cháo gì.
Nếu nói một tháng đưa vải cho thôn Đoàn Kết, còn không bằng bọn họ tự tiêu thụ trong nội bộ. Chắc chắn họ chướng mặt mối làm ăn này.
"Chủ nhiệm, tôi hiểu ý tứ của ông nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng nỗ lực để khiến quý xưởng có thể thấy được thành ý của thôn Đoàn Kết chúng tôi. Thẩm Thính Hồng cười nói.
Ra khỏi nhà máy, Thẩm Thính Hồng hít một hơi thật sâu, cô vẫn cảm thấy chuyện này quá hiển nhiên, cảm thấy tìm nguồn nhập hàng sẽ dễ dàng hơn tìm nguồn tiêu thụ.
Thậm chí cô còn cảm thấy chỉ cần thôn của cô có thể giúp nhà máy dệt xử lý một số vải bị lỗi không thể bán được, họ nhất định sẽ sẵn lòng. Căn bản cô chưa từng nghí tới, người ta lại chướng mắt mối làm ăn này của cô.
Nhưng chuyện này không thể làm tổn thương đến cô, nhớ tới trước đây khi mới vào công ty, có dạng nghiệp vụ nào mà cô chưa gặp qua đâu, vì vậy loại đòn này không là gì cả.
Trong ba lô vẫn còn thành phẩm của Lưu Nguyệt, con đường này tạm thời tắc rồi, ta lại đi con đường khác, con đường này không thành công thì sớm muộn con đường kia cũng thành công.
Cầm bộ quân áo hoàn chỉnh Lưu Nguyệt đã làm xong, Thẩm Thính Hồng liên đi tới Cung Tiêu Xã ở thị trấn.
Cô vừa đi vào đã nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh.
"Thính Hồng! Thính Hồng!" Thẩm Thanh Thanh rất vui mừng khi thấy bạn mình đến, vì kể từ khi cô ấy lên làm ở thị trấn thì rất khó khăn để có thể về nhà một lần. Vất vả lắm tuần trước mới tranh thủ về nhà được một lần, kết quả là Thẩm Thính Hồng không ở nhà, thế nên cô ấy rất buồn bực.
Thẩm Thính Hồng nhìn thấy cô ấy cũng mỉm cười rồi đi tới,'Thanh ThanhI"
"Thính Hồng, sao cậu lại đến đây? Có phải cậu nhớ tới rồi không?" Thẩm Thanh Thanh khoe khoang cười nói.
"Đúng vậy, tớ nhớ cậu." Thẩm Thính Hồng bất đắc dĩ nói.
"Mẹ kiếp, cậu mà nhớ tớ à? Nếu cậu thật sự nhớ tớ thì làm gì có chuyện đã nhiều ngày trôi qua thế rồi cậu không có tới gặp tớ. Vẻ mặt Thẩm Thanh Thanh như kiểu cô ấy đã nhìn thấu mọi việc. Thẩm Thính Hồng không khỏi bật cười thành tiếng,'Xem ra cậu cũng rất tự giác đấy chứ."
Thẩm Thanh Thanh: Tôi đã rất tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận