Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 184 - Có Chút Gương Ép

Chương 184 - Có Chút Gương ÉpChương 184 - Có Chút Gương Ép
Chương 184 - Có Chút Gượng Ép
Nghe được cuộc trò chuyện bên ngoài ở trong phòng bếp, cả Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đều tươi cười.
Diệp Thận Ngôn buồn râu nói,'Thính Hồng, xem ra chuyện kết hôn của chúng ta phải tạm hoãn lại rồi."
Thẩm Thính Hồng vừa xào rau vừa trả lời anh,"Nếu anh hai cũng yêu thì có lẽ chuyện kết hôn của chúng ta còn bị đẩy đi xa nữa."
Diệp Thận Ngôn cảm thấy cơ tin mình như bị tắc nghẽn.
Nhưng quy tắc ở đây đúng là như vậy, nói chung, anh chị kết hôn sinh con đẻ cái rôi mới đến lượt em út trong nhà.
Nhưng nhà họ Thẩm được xem là ngoại lệ, theo lý mà nói, lẽ ra người lớn tuổi như Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ đã tìm được bạn đời từ lâu nhưng hai người họ mãi vẫn không thông suốt. Ngược lại, trời xui đất khiến thế nào mà chuyện giữa nguyên chủ và Diệp Thận Ngôn lại được định ra.
Tuy nhiên, nếu giờ chuyện của Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh được xác định thì phải giải quyết cho họ đầu tiên.
Thật ra, chuyện này chẳng có ảnh hưởng gì đến Thẩm Thính Hồng. Thân là người đến từ đời sau, dù có phải kết hôn thì cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương. Chính vì vậy nên kết hôn muộn một chút không sao cả, đối với cô, Diệp Thận Ngôn và bản thân cô vẫn còn rất trẻ.
Nhưng Diệp Thận Ngôn có chút thất vọng, rốt cuộc hai ngày trước mới nói đến chuyện của anh và cô gái nhỏ xong
Sau khi nhét một nắm củi vào bếp, Diệp Thận Ngôn buồn bực nói: "Khi nào mới cưới được em về đây?" Thẩm Thính Hồng không nhịn được cười nói, Đó là chuyện sớm muộn thôi!"
Câu nói này giúp cho Diệp Thận Ngôn cảm thấy được an ủi, cô ấy nói sớm muộn gì thì chuyện đó cũng đến!!"
Vì có Diệp Thận Ngôn ở đây nên Thẩm Thính Hồng không thể lấy gia vị từ không gian ra, tuy vậy cô vẫn rất hào phóng cho các loại hương liệu. Vì vậy rất nhanh phòng bếp đã tràn ngập mùi thơm khiến người ta cực kỳ thèm thuồng."
"Đây là Thẩm Thính Hồng đang nấu ăn à?" Lý Tú Lan hỏi.
"Đúng vậy, dạo này Ni Nhi phải nấu cơm nhiều hơn vì ngày nào tôi cũng mê mệt làm quân áo." Ngửi mùi hương thơm ngào ngạt, khuôn mặt Lưu Nguyệt tràn ngập sự tự hào.
“Đúng là người có năng lực, bà thật may mắn, có một cô con gái ngoan, con trai cũng là đứa có năng lực cực giỏi. Tôi thấy, Đại Cường nhà bà cũng sẽ cưng chiều bà mà thôi" Trong giọng nói của Lý Tú Lan tràn ngập sự hâm mộ.
Tuy trong lòng cảm thấy những gì Lý Tú Lan nói đều là sự thật nhưng Lưu Nguyệt vẫn bị nói đến xấu hổ.
"Nào có được khoa trương như vậy, mà bà cũng không tệ chút nào phải không? Chúng tôi đều thấy cách Thẩm Vệ Quân đối xử với bà, còn cả Thanh Thanh nữa, con bé cũng là một cô gái thông minh, mà công việc bây giờ của con bé đúng là khiến người ta tự hào!"
Nói đến đây, Lưu Nguyệt đột nhiên cảm thấy con trai lớn của mình có chút gượng ép khi phải sánh vai với Thẩm Thanh Thanh.
Tuy thằng bé có khá hơn hầu hết mọi người trong thôn nhưng rốt cuộc chỉ là một người đi làm bình thường ở trường tiểu học trong thôn, một tháng tiền lương cũng chỉ có chừng ấy, Thẩm Thanh Thanh lại là nhân viên chính thức ở Cung Tiêu Xã.
Bất kể con người ta có vào làm bằng cách nào thì mức lương hiện tại vẫn cao hơn Thẩm Thính Văn.
Nghĩ đến tình hình hiện tại của gia đình, bà lại yên tâm hơn không ít. Nếu nhà họ không xứng thì tìm khắp làng trên xóm dưới cũng không thể nào tìm được người nào có thể xứng tâm.
Bọn tiểu bối nghe hai người phụ nữ khen ngợi vê công việc kinh doanh của nhau, nhất thời bầu không khí cực tốt.
“Anh hai giúp em bê thức ăn đi! Thẩm Thính Hồng hô to.
Thẩm Thính Võ vội vàng chạy vào, anh ấy và Diệp Thận Ngôn cùng nhau bê đồ ăn ra và sắp xếp bát đũa.
Nhìn một bàn đồ ăn phong phú, cả Thẩm Vệ Quân và Lý Tú Lan đều không biết làm sao. Ngay cả bữa cơm ngày Tết cũng không phong phú được nhường này đâu, xem ra Lưu Nguyệt cực kỳ để ý chuyện này.
Tuy nhiên, hai vợ chồng không biết nhà họ Thẩm ngày nào cũng ăn như này, nếu biết chắc chắn sẽ há hốc mồm.
"Hai người nói cho tôi biết xem, chỉ là ăn cùng nhau một bữa cơm thôi, làm gì phải tiêu tốn nhiêu đến thế?" Sắc mặt Thẩm Vệ Quân đã tốt hơn rất nhiều.
Tuy ông ấy không phải vì vài miếng thức ăn này nhưng họ đã mất công làm một mâm đồ ăn ngon mời mình, chứng tỏ nhà họ cũng rất coi trọng con gái nhà mình, điêu này làm cho tâm trạng của ông ấy tốt hơn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên hai nhà ngồi ăn cơm cùng nhau với tư cách thông gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận