Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 344 - Thi Đai Hoc

Chương 344 - Thi Đai HocChương 344 - Thi Đai Hoc
Chương 344 - Thi Đại Học
Thi xong, đáp án của Thẩm Thính Hồng không giống với Thẩm Thanh Thanh, cũng không có gì để tranh cãi. Dù sao bài thi đã nộp rồi, cứ so đáp án có trùng khớp với nhau không cũng chỉ tăng thêm những lo lắng.
Chỉ cần bình tĩnh chờ đợi kết quả.
Hai ngày nay, Thẩm Hồng Kỳ thật sự bị đả kích nặng nề, thi xong liên kéo chị gái khóc.
"Chị, chị có biết ở cùng phòng thi với chị Thính Hồng thực sự rất căng thẳng không. Em thực sự ghen tị với chị vì không cần phải ở cùng phòng thi với chị Thính Hồng."
"Làm sao thế?" Lưu Nguyệt ở một bên nhìn mà dở khóc dở cười, từ lâu bà đã coi Thẩm Hồng Kỳ như con cháu nhà mình.
"Dì, dì không biết đâu, chị Thính Hồng trả lời câu hỏi siêu siêu nhanh. Mỗi lần nhìn thấy chị ấy lấy bài thi là chị bắt đầu viết như không cần phải suy nghĩ. Nhân tiện, chị Thính Hồng, chị có thực sự hiểu câu hỏi trong đề kiểm tra không?”
Thẩm Hồng Kỳ nói với vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc, đây chính là sự đả kích hàng thật gí thật.
"Em cảm thấy thế nào?" Thẩm Thính Hồng cười hỏi.
Thẩm Thanh Thanh vỗ ngực nói,'Không sao, được rồi, mình không ở cùng phòng thi với em ấy."
Cô ấy khiến bọn họ dở khóc dở cười.
Về việc làm bài thi như thế nào, Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường cũng không hỏi gì cả. Bọn họ chỉ chờ đợi Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Văn trở về từ thành phố trở để cả nhà ăn cơm cùng nhau, Thẩm Đại Cường chuẩn bị quay vê nhà máy để làm việc.
Phải đợi khoảng một tiếng mới thấy bóng hình Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Văn. Vì đã hẹn trước là gặp mặt ở tiệm cơm quốc doanh nên Thẩm Thính Văn và Diệp Thận Ngôn cũng tới thẳng đây.
Đã gọi món nhưng đồ ăn vẫn chưa được bưng ra, Thẩm Đại Cường thấy họ tới liền đi gọi nhân viên tiệm cơm quốc doanh tới giúp dọn đồ ăn.
Nhìn cách những thanh niên này ăn mặc, mang theo bút và giấy tờ, liên biết họ đều là thí sinh. Đồ ăn được bưng lên, nhân viên không khỏi hỏi.
"Trời ơi, sao nhà chị có nhiều con thi đại học thế?"
Lưu Nguyệt cười nói: "Không phải sao? Con cái trong nhà đều đọc sách được một chút, giờ có cơ hội đương nhiên phải đi thử xem. Dù sao đi thi cũng không mất mát gì, vì vậy tôi cho xấp nhỏ đi thi hết một lượt."
Nhân viên giơ ngón tay cái lên cho bà,'Cho dù thi có đỗ hay không thì anh chị có thể nuôi nhiều con đến trường như vậy thì vẫn là cái này!"
Lưu Nguyệt giải thích"Đây là con dâu của tôi, đây là con rể của tôi, còn đây là là em ruột của con dâu tôi."
Không thể cứ ôm hết công lao về mình, nhưng quả thực sự giác ngộ của Thẩm Vệ Quân rất cao.
"Ồ, hoá ra là vậy, dù sao mọi người đều làm tốt lắm!"
Nói xong người này không nói chuyện ở đây nữa, hôm nay công việc kinh doanh của tiệm cơm quốc doanh thực sự rất tốt, vì có rất nhiều người đi thi.
Phải biết rằng năm nay có 5,7 triệu người tham gia kỳ thi. Tất nhiên có nhiều người trượt, tổng cộng chỉ có ít hơn ba trăm nghìn người được nhận.
Nói cách khác, tỷ lệ trúng tuyển không đến một phần mười. Tuy đề thi năm nay dễ nhất nhưng thực sự không có nhiều người có thể nhặt được sách thành công sau khi bỏ quên nhiều năm như vậy.
Trong bàn ăn không có ai hỏi thăm nhau chuyện gì xảy ra, dù sao mọi người đều có vẻ rất vui vẻ. Diệp Thận Ngôn vừa ăn vừa chăm sóc Thẩm Thính Hồng, anh không có thời gian quan tâm xem mọi người thi thế nào. Anh có ý kiến tương đồng với Thẩm Thính Hồng, không phải chuốc thêm phiên não vào người, dù sao biết mình trả lời sai cũng không được lấy lại bài thi viết lại.
"Sắp xong rồi, ba về nhà máy trước. Hôm nay hơi muộn rồi, nếu không mọi người cứ ở nhà khách nghỉ ngơi đi!"
Cơm nước xong, Thẩm Đại Cường thấy thời gian tương đối muộn liền nói.
"Bọn tôi nhiều người như vậy đi cùng nhau, sẽ không có nguy hiểm gì, ông có thể trở vê. Đừng lo lắng cho bọn tôi, đã lâu không gặp Nữu Nữu, tôi nhớ con bé đến hoảng rồi!" Lưu Nguyệt xua tay .
Thẩm Đại Cường có phiền não không thể bày tỏ, ai mà không muốn nghĩ đến. Ông cũng nhớ đứa cháu gái nhỏ dịu dàng ngọt ngào của mình, nhưng ông phải làm việc, căn bản không thể rời đi.
May mắn thay, họ đã bắt được chuyến xe buýt cuối cùng. Tuy nhìn sắc trời không còn sớm sủa gì nữa, nhưng vì lúc này trời rất lạnh, thực tế chỉ mới sáu giờ nên vẫn còn một chuyến xe buýt quay vê thị trấn. Về thị trấn thì đơn giản hơn nhiều, có thể tự đi bộ vê nhà
Đương nhiên Thẩm Vệ Quân và Lý Tú Lan còn chưa nghỉ ngơi, biết hôm nay phải về nên đã đợi sớm.
Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, thi đại học lại gây ra không ít phiên toái trong thôn, cơm tối xong mọi người đều thích ra ngoài ngôi ở đầu thôn nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận