Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 384 -

Chương 384 -Chương 384 -
Chương 384 -
Sau bữa ăn, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh kể cho Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường về việc kết bạn mới ở trường. Đồng thời còn nói về tính cách của hai cô bạn mới này.
Nghe thấy vậy, Lưu Nguyệt có ấn tượng rất tốt với hai cô gái mình chưa gặp mặt bao giờ,Nếu có thời gian thì hãy đưa họ vê nhà chơi."
Thẩm Thính Hồng che miệng cười nói,'Nhất định người ta sẽ tới, con dâu mẹ đã hứa với Điềm Điềm nếu mẹ rảnh thì sẽ may quần áo cho người ta đấy!"
"Không thành vấn đề." Lưu Nguyệt mỉm cười,'Nhưng sao con bé biết mẹ có thể may quân áo?"
"Không chỉ là biết thôi, cậu ấy thấy thích quần áo bọn con mặc, còn hỏi bọn con chỗ mua nữa. Đương nhiên bọn con phải nói do mẹ làm rồi, mẹ biết không, cậu ấy hâm mộ mẹ lắm, còn nói hôm nào nhất định phải đến gặp mẹ."
Quả thực Lưu Nguyệt bị trêu đến cười haha.
Buổi tối nằm trên giường, Diệp Thận Ngôn cũng kể cho Thẩm Thính Hồng nghe về lớp học của mình. Nhưng lớp của họ hầu hết là nam sinh, đối lập với lớp khoa ngữ văn, họ không gặp phải điều gì kỳ lạ.
"Lớp của bọn em vui lắm. Cái tên Hách Quân đó. À, anh không biết, cái tên Hách Quân đó là con trai cưng của mẹ trưa nay ta gặp đó.
Diệp Thận Ngôn có vẻ bối rối "Con trai cưng của mẹ là gì?"
"Ừm... là loại đàn ông ngày nào cũng xoay quanh mẹ hoặc mẹ anh ta xoay quanh anh ta.'
Nghĩ đến nam sinh mình gặp lúc trưa, Diệp Thận Ngôn gật đầu, Vậy miêu tả này khá phù hợp." Cặp đôi ôm nhau ngủ...
Trưa ngày hôm sau, Trương Điềm rủ họ đến căng tin ăn như dự kiến.
"Hôm qua tớ và Thắng Nam từng đến đây một lần rồi, tớ thấy món thịt kho tàu khá ngon, lát nữa nhất định các cậu phải nếm thử."
"Được!"
Đã đồng ý rồi thì chẳng phải ra vẻ làm gì, sáng sớm hai người liền nói sẽ không ăn trưa với mấy người Diệp Thận Ngôn.
Buổi trưa họ vẫn ăn ở căng tin trường, tối mới về ăn tối.
Trương Điềm rất hào phóng, còn không thiếu tiền nên gọi bốn món thịt và một món súp trứng.
Thẩm Thanh Thanh nhếch khóe miệng, 'Chúng ta không phải thật sự cần ăn đồ chay sao?"
"Hả? Chỉ là chọn món xong rồi không rút lời được nữa!" Trương Điềm có chút xấu hổ, bản thân cô ấy càng thích ăn thịt.
"Quên đi, cứ để như vậy đi, gọi thêm món chay nữa thì chúng ta sẽ không ăn hết được." Thẩm Thanh Thanh xua tay.
Nói thật, đừng nói đến món chay, dù chỉ thế này thôi cũng chưa chắc họ ăn hết được.
Bốn món thịt, bọn họ tổng cộng chỉ có bốn cô gái, tương đương với một người phải ăn một đĩa thịt và một bát canh.
Sẽ không sao nếu giống thời điểm không có cơm ăn trước kia, nhưng tất cả họ đều có điều kiện tốt. Ở nhà cũng sẽ không bị đói nên đương nhiên sẽ không tham lam.
Trương Điềm gãi đầu nói,'Ông nội nói với tớ, nếu mời người đi ăn tối thì phải hào phóng. Nếu đồ không đủ ăn thì xấu hổ biết bao." Thế là bốn người đang định dùng đũa thì lại bị cái tên Hách Quân không có nhãn lực tới phá đám.
Anh ta cũng câm một đĩa thịt trên tay, nhưng so với Trương Điêm thì chẳng thể bằng. Nhìn đồ ăn trên bàn các cô, Hách Quân nuốt nước miếng.
"Điềm Điềm, anh có thể ngồi với em được không? Chúng ta ăn cùng nhau đi, em thấy anh cũng mang đồ ăn đến đây này.
Hách Quân ra hiệu cho Trương Điềm nhìn vào đĩa ăn tối trên tay anh ta.
Trương Điêm trợn mắt/Hình như ngày hôm qua anh cũng hỏi vấn đề tương tự, sau đó...'
Lúc này, cô ấy liếc nhìn Lý Thắng Nam rồi ngừng nói.
Sắc mặt Hách Quân đột nhiên tái nhợt, quả thực anh ta quên đi vết thương nhói đau nhưng mấu chốt là vết thương vẫn chưa lành, tay anh ta vẫn còn sưng tấy.
"Vậy... vậy anh sẽ không làm phiền em nữa." Hách Quân chán nản rời đi, sau đó chọn một địa điểm cách xa họ.
"Thật hèn nhát." Lý Thắng Nam bñu môi.
Những chàng trai cô ấy tiếp xúc đều là những chàng trai cứng rắn, đây là lần đầu tiên được thấy một kẻ hèn nhát như vậy.
"Điềm Điềm, sao tớ lại có cảm giác Hách Quân cứ liên tục tới chỗ cậu vậy?"
Sự phân chia nam nữ vẫn rất nghiêm ngặt nên ngay cả bây giờ ở trường đại học, có thể nói không có nam nữ ngồi cùng một bàn.
Hôm qua Hách Quân đòi lên ngồi cùng Điêm Điêm, như sợ người khác không biết quan hệ giữa bọn họ.
".. Trước đây mẹ và bà nội của anh ta đến nhà tớ câu hôn, nhưng tớ chướng mắt anh ta. Chẳng hiểu sao người này cứ như miếng cao bôi trên da chó, muốn giật đi cũng không được."
Trương Điềêm bĩu môi, rõ ràng là không vui lắm với vấn đề này.
"Thì ra là vậy, thật sự có chút phiên phức." Thẩm Thanh Thanh gật đầu.
"Nhưng thành tích của tên này thực sự rất tốt, để đuổi theo cậu, anh ta thậm chí có thể đỗ vào Đại học Bắc Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận