Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 345 - Cứ Ôm Heo Cả Đời ĐiI

Chương 345 - Cứ Ôm Heo Cả Đời ĐiIChương 345 - Cứ Ôm Heo Cả Đời ĐiI
Chương 345 - Cứ Ôm Heo Cả Đời ĐiI
Khi bóng dáng của bọn họ xuất hiện ở lối vào thôn, mọi người đồng loạt tập trung xung quanh họ.
"Ồ, cậu về rồi à?"
"Bài thi thế nào?”
"Thành tích của Ni Nhi nhà họ Thẩm trước đây rất tốt, nên bây giờ chắc không có vấn đề gì phải không?”
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ hỏi.
Thẩm Vệ Quân, Lý Tú Lan và Nữu Nữu bị đẩy ra phía sau. Ít nhiều gì cũng chỉ là một đứa bé, hai ngày nay không gặp được cha mẹ, đương nhiên cảm thấy đau lòng, mím môi, khó mà khóc.
Làm sao Lý Tú Lan và Thẩm Vệ Quân có thể chịu đựng được cảnh này, Thẩm Vệ Quân bùng nổ tại chỗ,/Tránh đường, tránh đường!"
Lần này mọi người mới nhớ tới họ, vừa thấy con bé con nhà họ Thẩm sắp khóc thì nhanh chóng nhường đường, cẩn thận kẻo bị hổ cái Thẩm Đại Cường đuổi đánh!
Quả nhiên, nhìn thấy bộ dáng này của cháu gái. Lúc ấy Lưu Nguyệt liên không vui, vội vàng chạy tới nói với cháu gái,'Ôi! Nữu Nữu của bà, ai làm gì con?"
"Muốn ba, muốn mẹ, muốn bà, muốn cô, muốn dượng!" Được Lưu Nguyệt ôm vào lồng ngực, Nữu Nữu không thấy oan ức như vậy, giơ bàn tay nhỏ mum múp đếm số.
Không một ai bị bỏ lại phía sau.
Giọng nói nhẹ nhàng như sáp khiến trái tim những người được gọi tên tan chảy.
"Được rồi được rồi, để ba mẹ ôm con bé một cái đi. Ai da! Nữu Nữu thật khiến người khác thương yêu." Lúc khen ngợi cháu gái, Lưu Nguyệt dùng không sót một từ từng khen Thẩm Thính Hồng, bà không cảm thấy ngại ngùng chút nào.
Nữu Nữu đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra vẫy vẫy mấy lần trước mặt Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh, cuối cùng quyết định nhào vào lòng mẹ.
"Đồ vô tâm!" Thẩm Thính Văn mỉm cười gõ nhẹ vào chóp mũi cô bé.
"Yêu bai"
Nữu Nữu lại cười ngọt ngào, mặc dù không ngã vào trong ngực của ba nhưng cô bé vẫn muốn dỗ dành mọi người chạy vòng quanh.
Theo lời của Lưu Nguyệt, thực sự không biết mình giống ai, hồi còn nhỏ tính tình của Thẩm Thính Văn rất lạnh lùng, xem như chỉ đối xử kiên nhãn với em gái Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thanh Thanh cũng là cô gái được bà chứng kiến lớn lên. Hồi nhỏ không nói được mấy nhưng quả thực lớn lên lại nói rất nhiều. Đoán chừng cô bé tối ưu hoá được kỹ năng của Thẩm Thanh Thanh, đã có ai nhìn thấy một cô bé vừa xinh, miệng còn ngọt như này mà nhịn được không xoa xoa không?
Thẩm Vệ Quân bà Lý Tú lan hỏi mấy câu đơn giản, sau đó ai về nhà nấy. Thực ra họ vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng sau khi thi hai ngày liên tục, chắc chắn họ mệt mỏi nên Thẩm Vệ Quân và Lý Tú Lan ngày mai sẽ tới gặp sau.
Lại ứng phó với mấy người trong thôn, cuối cùng họ cũng được trở về nhà của mình.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn không đến nhà họ Thẩm mà tự về nhà của mình.
Vừa rồi bọn họ không cảm thấy gì, nhưng về đến nhà lại cảm thấy mệt mỏi, chủ yếu trong kỳ thi chính đầu óc không ngừng hoạt động. Tuy không có gì quá khó khăn nhưng rốt cuộc vẫn phải suy nghĩ.
“Tôi đi đun chút nước nóng, chúng ta rửa mặt rồi lên giường ngủ." Diệp Thận Ngôn biết bộ dạng này của cô, chắc chắn không muốn nhúc nhích liền nói.
"Này, sao lại phải rửa mặt!" Thẩm Thính Hồng không phải là người không thích sạch sẽ, nhưng hiện tại cô thực sự có chút buồn ngủ nên không khỏi phàn nàn.
Diệp Thận Ngôn cười lớn, nhìn cô bằng đôi mắt dần trở nên trìu mến.
Biết cô lười biếng, Diệp Thận Ngôn giúp cô rửa mặt, thậm chí dùng chậu đánh răng rồi mang đến cạnh giường.
Lúc Diệp Thận Ngôn trở lại, Thẩm Thính Hồng đã ngủ say. Anh bế cô vào trong giường nằm, rồi nằm lên chỗ cô vừa nằm. Mới vừa nằm, Thẩm Thính Hồng dính lấy anh như con bạch tuộc, tay còn không thành thật sờ soạng trên người Diệp Thận Ngôn.
Diệp Thận Ngôn bất đắc dĩ thở dài, nhìn em trai mình đang đứng dậy, cuối cùng cũng nhịn được. Sau khi nhìn cô điêu chỉnh tư thế ngủ, anh đắp chăn cho cô, ôm cô vào lòng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Những ngày tiếp theo sẽ rất đơn giản, trước đây vẫn luôn tập. Cuối cùng thi xong, đương nhiên phải vui vẻ, dù sao mùa đông này cũng không có gì nhiều.
Cuối cùng, mọi người dự định sẽ đến Thành Đô chơi, chơi xong sẽ có thông báo trúng tuyển, sau đó có thể ăn mừng năm mới.
Đám người Lưu Nguyệt không có ý định đi, Thẩm Thính Võ tỏ ra mình không thể rời đi.
Anh làm gì cũng không làm, giờ còn chưa đến lúc giết heo đâu đấy! Diệp Thận Ngôn trợn mắt nhìn anh ấy. Sau nhiều năm chung sống, họ giống như anh em vậy.
"Cậu thì biết cái đếch gì, sắp đến lúc phải giết heo rồi. Anh đây phải tạm biệt với lũ heo, còn cho chúng nó thêm mỡ nữal"
Thẩm Thính Võ tự tin nói đến mức mọi người không nói nền lời.
"Cứ ôm con heo của con cả đời đi!" Lưu Nguyệt một bên tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận