Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 93 - Nếu Câu Trở Thành Con Dâu Me Tớ

Chương 93 - Nếu Câu Trở Thành Con Dâu Me TớChương 93 - Nếu Câu Trở Thành Con Dâu Me Tớ
Chương 93 - Nếu Cậu Trở Thành Con Dâu Mẹ Tớ Thì Cũng Được Như Vậy
Nhân viên bán hàng lấy hai cái đưa cho Thẩm Thanh Thanh, mua cái này không cần trả tem phiếu nên Thẩm Thanh Thanh đưa tiền.
Hai cái vừa vặn có giá một hào nên không cần tìm tiền lẻ, nhân viên bán hàng kẹp một hào kia trên một cọng dây thép. Sau đó "ting" một cái, tờ tiền giấy đã được đưa đến cửa sổ chuyên thu tiên.
Thấy vậy, hai mắt Thẩm Thính Hồng sáng lên, thật thú vị. Sau khi lấy được dây buộc tóc màu hồng, Thẩm Thanh Thanh lấy một cái để đưa cho Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng không từ chối mà trực tiếp nhận lấy.
"Thính Hồng, sao tớ cảm thấy bộ dạng lúc nãy của cậu như em bé chưa hiểu sự đời vậy?" Thẩm Thanh Thanh lén lút nói thâm với Thẩm Thính Hồng.
Vừa rồi cô ấy đã chứng kiến tất thảy bộ dạng rất hứng thú của Thẩm Thính Hồng nhưng không phải trước kia họ thường xuyên đến đây sao? Ngay cả cửa hàng bách hoá ở huyện thành, họ đã đến không ít lần.
"Khụ! Không có chuyện gì đâu! Thẩm Thính Hồng có đôi chút xấu hổ, không phải do thấy phương thức giao tiếp ở niên đại này thú vị nên cô mới nhìn vài lân sao?”
Sau đó hai người lại đi dạo ở quây bán điểm tâm, có thể dùng phiếu mua điểm tâm để mua điểm tâm, nếu không có thì dùng phiếu gạo cũng được nhưng phiếu điểm tâm không thể dùng để mua lương thực.
Trong tay Thẩm Thính Hồng vừa vặn có phiếu điểm tâm, thứ này là do Lưu Nguyệt đổi được vào lần bán lợn rừng trước đây.
Nguyên nhân cũng không có gì khác ngoài bà ý muốn con gái mình có thể mua điểm tâm ăn.
Nên bà mới đổi không ít, tem phiếu đều có ngày hữu hiệu nên Thẩm Thính Hồng muốn mua một ít về nhà.
Tuy rằng trong không gian có bao la các loại nhưng có rất nhiều thứ không phù hợp với niên đại này. Dù sao trong tay mình có tiền, mà số phiếu này lưu trữ không dùng cũng rất lãng phí.
Thẩm Thính Hồng kinh ngạc phát hiện Cung Tiêu Xã lại bán móng vuốt hổ.
Thứ này không phải đồ vật ở bên này nên trước đây cô chưa từng thấy khi lên thị trấn.
Thứ này ăn khá ngon, kiếp trước Thẩm Thính Hồng cũng từng ăn nó hồi còn nhỏ. Sau này có đủ các loại điểm tâm và đồ ăn vật xuất hiện nên kiểu điểm tâm xưa cũ như này cũng dần bị đào thải.
Móng vuốt hổ không phải móng vuốt của hổ thật mà là loại điểm tâm có sáu vuốt, vì cực kỳ giống móng hổ nên mới được gọi như vậy.
Loại điểm tâm này có vỏ ngoài giòn mà không cứng, bên trong cũng mêm mại. Về phân hương vị, Thẩm Thính Hồng không còn nhớ nữa nhưng một loạt ký ức thuở còn nhỏ ập vào mặt cô.
Thứ này được bán theo cái, một cái bốn xu, ngoài ra Thẩm Thính Hồng còn mua thêm vài loại khác. Dựa theo số phiếu điểm tâm của mình thì mua được một ít bánh mì dẹt, vị thơm ngon nào cũng có, bánh được rắc mè lên là bánh mặn, còn bánh không có mè là bánh ngọt. Bánh mặn có giá rẻ hơn chỉ khoảng ba xu, còn bánh ngọt là bốn xu, riêng bản thân Thẩm Thính Hồng thích ăn bánh ngọt hơn.
"Sao cậu mua nhiều thế?" Thẩm Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn, sau đó lại hỏi,'Cậu có nhiều phiếu thế à?"
Thẩm Thính Hồng dở khóc dở cười, cô không phải người ngu ngốc, nếu không có nhiều phiếu thì còn lâu cô mới mua nhiều đồ như vậy.
"Chắc chắn có!" Thẩm Thính Hồng nói.
Thẳng đến sau khi Thẩm Thính Hồng trả tiên, Thẩm Thanh Thanh vẫn cảm thấy như mình đang trong giấc mơ vậy, Cậu lấy đâu ra nhiều phiếu thế hả?”
Thẩm Thính Hồng dáo dác nhìn tứ phía, sau khi xác định không có ai nghe lén được mới nhỏ giọng nói,'Mẹ tớ tìm người đổi đấy!"
Thẩm Thanh Thanh: Chảy ròng ròng nước miếng hâm mộ.
"Cô đối xử với cậu tốt quá đi!" Hâm mộ. jpg
"Nếu cậu trở thành con dâu của mẹ tớ, chắc chắn mẹ sẽ đối xử với cậu tốt như vậy!" Thẩm Thính Hồng cười nói.
Cho dù Thẩm Thanh Thanh có vô tư như nào thì vẫn cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là giờ họ còn đang ở ngoài đường.
“Cậu còn nói bậy nói bạ nữa tớ sẽ giận đấy! Người khác mà nghe thấy sẽ cười nhạo tớ mất thôi." Thẩm Thanh Thanh trừng mắt nhìn cô ấy.
Thẩm Thính Hồng nghe vậy liên che miệng cười.
Hai người vừa đi vừa cười nói một hồi, Thẩm Thính Hồng lại tốn tám hào tám để mua một cân dầu, đúng là dầu thật quý giái
Nhà không còn bao nhiêu dầu, lần này lại đi cùng với Thẩm Thanh Thanh nên nhất định mình phải đi mua. Nếu không quay về sẽ rất khó lấy ra khỏi không gian.
Lỡ như mọi người rảnh rỗi nói chuyện phiếm đến chuyện này thì thật xấu hổ.
Hai người ra ngoài để chuẩn bị về nhà, mấy chỗ khác cũng chẳng có gì để vui chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận