Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 135 - Trái Đất Thât Nhỏ

Chương 135 - Trái Đất Thât NhỏChương 135 - Trái Đất Thât Nhỏ
Chương 135 - Trái Đất Thật Nhỏ
Lúc đâu Phương Trác quay lưng về phía cửa nên Thẩm Thính Hồng không thấy cậu ta. Mà Phương Thịnh và Trương Tú Vân chỉ nhìn thấy Thẩm Thính Hồng một lần nên đã sớm quên mất mặt cô.
Mãi đến khi nghe thấy cậu ta gọi mình, cô mới nhận ra, Phương Trác, sao cậu lại ở đây?"
Phương Trác dở khóc dở cười, Bởi vì người hôm nay cậu cứu là bà nội tớ.'
"Thế à?" Ngay cả Thẩm Thính Hồng cũng có chút mơ hồ, thế giới này nhỏ như vậy sao?
"Tiểu Trác Tử, con biết cô gái này sao?" Hai mắt Phương lão phu nhân sáng ngời mà nhìn Phương Trác, chờ đợi cậu ta cho bà cụ đáp án.
Phương Trác nhìn thấy Thẩm Thính Hồng, cũng không có tâm tư để ý tới xưng hô không sửa được của bà mình. Thậm chí ánh mắt của cậu ta chưa từng rời khỏi người Thẩm Thính Hồng,Bà nội, đồng chí Thẩm Thính Hồng này là bạn học của con."
"Trùng hợp thật đấy!" Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của cháu trai mình tâm hồn hóng chuyện của bà cụ đã bắt đầu thiêu đốt hừng hực.
Đứa cháu trai này do một tay bà cụ nuôi lớn, chắc chắn là bà cụ hiểu nó rất rõ, đây là lần đầu cháu trai mình tỏ thái độ như vậy với một cô gái. Khó trách khỏi sau khi tốt nghiệp, lần nào bảo đi xem mắt nó cũng sống chết không đi, hoá ra là trong lòng đã có người thương.
Cô gái này rất lương thiện, ngoại hình cũng đẹp. Mặc dù lúc trò chuyện bà cụ biết được cô gái này là người nông thôn nhưng nhà họ Phương bọn họ tìm cháu dâu, cũng không cần môn đăng hộ đối, chỉ cần có nhân cách tốt, những thứ khác không quan trọng.
Đương nhiên, lão phu nhân đã sống nhiều năm như vậy, mắt sáng tim xanh, hiển nhiên cô gái này không có ý nghĩ gì khác với cháu trai của mình, phỏng chừng cháu trai của còn yêu đơn phương người ta ấy chứ.
"Thật trùng hợp!" Thẩm Thính Hồng thật sự cho rằng mình tình cờ cứu được một bà cụ ở bên đường, hoá ra là bà nội của một bạn học.
"Thính Hồng, cậu đang làm việc gì ở đâu thế?" Phương Trác hỏi.
"Tớ chỉ ở nhà thôi." Thẩm Thính Hồng không mặn không nhạt nói.
“Cậu không ra ngoài làm việc à?'
Có thể thấy được Phương Trác thực sự kinh ngạc, nhưng đại khái cậu ta cho rằng ai cũng có thể giống cậu ta, có gia đình tốt làm chỗ dựa nên tìm việc rất dễ dàng.
Thực tế không phải ai cũng có một gia đình giàu có làm hậu thuẫn, ở niên đại này kỳ thi đại học còn chưa được khôi phục. Hầu hết học sinh tốt nghiệp cấp ba nếu không đút lót hoặc nhờ cậy quan hệ thì chỉ có thể về nhà.
Những người ở nông thôn có vẻ tốt hơn một chút, ít nhất còn có thể kiếm công điểm.
Ngược lại, những người có hộ khẩu ở thành thị không dễ dàng tìm được công việc thích hợp như vậy. Rốt cuộc về cơ bản công việc đã bị bão hoà, một cái củ cải một cái hố, cha mẹ về hưu có thể truyền lại cho con cái, nếu không thì không thể nói rằng công việc trong niên đại này là bát cơm sắt (*).
(*) Bát cơm sắt: đê cập đến một nghề nghiệp hoặc thu nhập đủ sống rất ổn định.
"Bây giờ tìm việc không dễ dàng như vậy." Thẩm Thính Hồng cười nói.
Phương Trác lúc này mới ý thức được mình nói lời này thật sự không thích hợp, há miệng, nhưng vẫn là không có nói cái gì.
"Nếu mọi người đều đã tới rồi thì cháu với mẹ sẽ về trước. Nếu không quay về, có thể cháu sẽ lỡ chuyến xe cuối cùng." Thẩm Thính Hồng nói.
"Để tôi đưa hai mẹ con về." Phương Thịnh đưa ra kiến nghị của mình Bây giờ đã muộn như vậy, khả năng sẽ không có xe, hơn nữa xe đưa đón tốc độ tương đối chậm, đợi đến lúc hai mẹ con về đến nhà sẽ rất muộn, đến lúc đó người trong nhà sẽ rất lo lắng."
Rốt cuộc, người ta vì cứu mẹ mình mới chậm trễ thời gian nên trong lòng Phương Thịnh cũng băn khoăn. Không đợi Thẩm Thính Hồng từ chối, ông ấy đã đi lấy xe ở trong xưởng.
Hai mẹ con liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng không từ chối. Thật sự đường về thôn cũng không có xe đưa đón, chỉ sợ ba người trong nhà đã phát điên rồi. Không lâu sau, Phương Thịnh đã lái xe tới, thứ này là của nhà máy bọn họ. Làm xưởng trưởng nên đương nhiên ông ấy có thể tham ô một chút, chỉ cần đổ xăng sau khi đi xe là được rồi.
Phương Trác đưa họ đến cổng bệnh viện rồi mới trở vê, lúc này ngay cả Trương Tú Vân cũng đã hiểu được tâm tư của con trai mình.
"Con bé tiểu Thẩm đâu rồi?" Phương lão phu nhân hỏi.
"Haiz!" Giọng nói của Phương Trác rất rầu tĩ.
Không ngờ sau khi tốt nghiệp lại gặp lại nhau nhanh như vậy, cô ấy trông càng ngày càng xinh đẹp, thật ghen tị với người đàn ông có thể đính hôn với cô ấy.
Thực ra Phương Trác đã gầy đi rất nhiều, có lẽ là vì mối tình đơn phương đó, dù biết là không thể nhưng cậu vẫn nuôi hy vọng trở thành người mà cô thích. Người đàn ông kia là quân nhân, ít nhất sẽ không béo giống cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận