Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 87 - Chấn đông!

Chương 87 - Chấn đông!Chương 87 - Chấn đông!
Chương 87 - Chấn động!
Lúc này Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường đi mượn cân đã trở về, đúng lúc nghe được tất thảy những lời này.
Lưu Nguyệt bước nhanh vào nhà, sau đó nói với Thẩm Thính Hồng,/'Cái đứa nhỏ này, sao con không nói cho mẹ biết sớm? Vậy thì nhà ta đừng bán thịt lợn rừng khô giòn nữa, người Tiểu Diệp cũng có sức mạnh rất lớn, chúng ta cứ làm thành món thịt muối đi. Dù sao thì cũng sắp đến mùa lạnh, thời tiết đó có thể bảo quản thịt được rất lâu. Nếu lỡ như thằng bé vê nhà ăn Tết thì nhà ta mang thịt sang cho thằng bé, nếu không về thì nhà ta gửi lên quân khu."
Bà an bài mọi chuyện đâu ra đấy nhưng Thẩm Thính Hồng thực sự toát mồ hôi lạnh ròng ròng khi nghe thấy những lời này.
"Mẹ, Diệp Thận Ngôn nói khả năng cao năm nay sẽ không có suất được về nhà, không những thế hiện tại anh ấy không ở quân khu."
Lưu Nguyệt nghĩ nghĩ,'Hiện tại thằng bé không ở trong quân khu nhưng kiểu gì chẳng phải về đúng không? Nếu chúng ta gửi đi thì kiểu gì nó chả nhận được."
Thẩm Thính Hồng vội vàng ngăn cản,'Mẹ, mình không thể làm xằng bậy được, bên quân đội người ta điều tra lai lịch ghê lắm! Vốn dĩ số thịt này của nhà ta có lai lịch không chính đáng, nếu làm như vậy không phải là vội vàng đẩy Diệp Thận Ngôn vào hố lửa sao?”
Lưu Nguyệt tưởng tượng, chuyện đúng thật là như vậy nhưng sao mà bà cứ cảm giác nhà mình lợi dụng người khác.
"Mọi việc cứ theo như lời Ni Nhi nói, bán thịt đổi thành tiên giấy. Nếu thằng bé kia trở vê nhà ta sẽ đưa cho thằng bé hoặc mua những thứ khác cũng được, vợ này, bà nói đi? Thẩm Đại Cường lấy lòng nhìn Lưu Nguyệt. Ông ấy biết tính cách của Lưu Nguyệt, từ trước tới nay vợ mình không thích nợ ân tình của người khác nên mới nói vậy.
Lưu Nguyệt gật đầu,Làm vậy cũng đúng!"
Thẩm Thính Hồng sùng bái nhìn Thẩm Đại Cường, có phải sau khi phân gia ba cô đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc (*) không vậy? Sao mà giờ EQ của ông ấy lại cao thế?
(*) Mạch Nhâm là mạch của các kinh âm. Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).
Thẩm Đại Cường lặng lẽ nhìn Thẩm Thính Hồng với biểu cảm đắc ý, Thẩm Thính Hồng cười xòa, ba mình còn biết khoe khoang nữa. Thế là cả nhà lại tất bật gói số thịt lợn rừng thành các loại một cân, loại hai cân, loại năm cân để người khác mua cho tiện, có đủ cân thì không ai phải chịu thiệt.
Tuy nhiên Thẩm Thính Hồng nghĩ đến mức nào cũng không lường được mình sẽ bị vả mặt nhanh đến vậy.
Rất nhanh thịt lợn rừng đã được bán hết, tổng cộng được năm mươi đồng và một số loại phiếu. Thật sự thì thịt lợn rừng không ngon băng thịt lợn nhà, dù ở chợ đen có giá cao hơn một chút nhưng cũng chỉ bán được tám hào một cân.
Nhưng đối với người nhà quê được như vậy cũng không tệ, chẳng hạn như sau khi phân gia cả nhà Thẩm Đại Cường ngoại trừ tiên lương của Thẩm Thính Văn thì một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Tuy nhiên Lưu Nguyệt rất vui khi bán được giá tốt, một người thím có quan hệ tương đối tốt với bà chạy đến nói,Nhà Đại Cường, con rể của chú đã về rồi, thằng bé còn bị thương nữa nên lãnh đạo phải đưa về nhưng thằng bé không có nhà vì vậy đại đội trưởng gọi mọi người đến!"
Cả thôn Đoàn Kết đều chấn động, con trai Diệp Thận Ngôn của gia đình họ Diệp đã trở về với thương thế toàn thân, hơn nữa là bị khiêng về.
Những người trước đây hâm mộ Thẩm Thính Hồng có thể đính hôn với Diệp Thận Ngôn lập tức thay đổi. Ai mà biết được sau này Diệp Thận Ngôn có bị tàn phế không, nếu thật sự bị tàn phế thì nửa đời sau của Thẩm Thính Hồng sẽ rất thê thảm.
Trước đây vì nguyên nhân này nên Thẩm Bích Liên mới đẩy ngã nguyên chủ, còn giờ cô ta cũng đứng trong đám đông với vẻ mặt giếu cợt.
Ý thức của Diệp Thận Ngôn vẫn còn tỉnh táo nhưng nhìn những băng gạc quấn chỉ chít quanh người rất đáng sợ.
Điều này khiến mấy người Thẩm Đại Cường rất sâu não.
Nhìn thằng bé này có vẻ không bị nguy hiểm đến sinh mạng nhưng nếu lỡ bị tàn phế thì con gái, em nhà mình phải làm sao bây giờ?
Nhưng hôm ước đã định rồi, theo bọn họ mà nói điều này có nghĩa là không thể rút lui nữa, huống chi đây còn là quân hồn...
Haiz!HHIIHIHI
Trong nhà Diệp Thận Ngôn cũng không có thân nhân nên chuyện này khiến đại đội trưởng rất lo lắng.
Cuối cùng Lưu Nguyệt vẫn đi đến bên cạnh Thẩm Vệ Quân/Đại đội trưởng, Diệp Thận Ngôn cũng được coi là con rể chưa qua cửa của nhà chúng tôi. Nếu không có gì, cứ để thằng bé ở bên cạnh chúng tôi, cũng tiện cho việc chăm sóc thăng bé." Mấy vị lãnh đạo và cả chiến hữu của Diệp Thận Ngôn nhìn Lưu Nguyệt đầy cảm động.
Họ trực tiếp coi nhẹ câu,'Con rể chưa qua cửa' kia.
Thẩm Thính Hồng đỡ trán, ôi trời ơi, đúng là muốn nói cái gì cũng dám nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận