Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 267 - Phải Giữ Lời Hứa Đấy!

Chương 267 - Phải Giữ Lời Hứa Đấy!Chương 267 - Phải Giữ Lời Hứa Đấy!
Chương 267 - Phải Giữ Lời Hứa Đấy!
"Đúng rồi, Ni Nhi, trước đó cháu đã nói, xưởng của chúng ta sẽ mở rộng thành nhà máy, khi nào mới mở rộng? Nếu mở rộng, liệu có nhận thêm người không nhỉ?" Tưởng Đại Hoa bắt đầu phát triển thuộc tính hóng hớt của mình.
"Nhất định phải thế!" Thẩm Thính Hồng gật đầu, Sau Tết Nguyên Đán chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng."
"Rất tốt, đến lúc đó thím sẽ giới thiệu cho cháu vài người vào làm." Tưởng Đại Hoa nói.
"Thím, chỉ cân nhân phẩm tốt là được, còn chỗ trống thì chắc chắn cháu sẽ nhận. Hay là vậy đi, khi nhà máy chúng ta được mở rộng, mỗi người trong chúng ta có thể đề cử một người vào làm, quản lý có thể đề cử hai người. Đương nhiên dù để cử thì người đó sẽ phải phỏng vấn lại vì vậy mọi người phải tận dụng tốt hạn ngạch này."
Thẩm Thính Hồng vừa nói những lời này, con mắt của hơn chục người có mặt sáng lên, đây chỉ là một ca, còn có rất nhiều người trực ca đêm.
Đây quả thực là phúc lợi lớn hơn trước kia rất nhiều, nó không chỉ là hạn ngạch công việc mà còn là vấn đề thể diện trước mặt người thân, bạn bè. Nếu trong gia đình có người phù hợp đi làm thì càng tốt, không đúng sự thật, bán một cái ân tình. Còn về việc nó có mang lại lợi ích gì không, đó chẳng phải là việc của họ sao?
"Ni Nhi, cháu phải giữ lời hứa đấy!" Tưởng Đại Hoa cười lớn hoan hô.
"Đúng đúng!"
"Tất nhiên cháu sẽ giữ lời nhưng phải nói một lần nữa, bất kể ai tiến cử thì đều phải phỏng vấn, không vượt qua cuộc phỏng vấn cũng vô ích!" Thẩm Thính Hồng nói.
Sau khi Diệp Thận Ngôn trở về, Thẩm Thính Hồng liên kéo anh sang một bên nói.
"Anh nên kiêm chế lại một chút, anh có biết biết hiện giờ mọi người đều cười nhạo tôi không hả?" Thẩm Thính Hồng hờn dỗi nói.
"Không được, ai bảo họ nhớ thương vợ tôi cơ chứ!" Diệp Thận Ngôn nghiêm mặt.
"Ai là vợ của anh, không phải chưa kết hôn sao?" Thẩm Thính Hồng trừng mắt nhìn anh, đồ không biết xấu hổi
"Đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra mà thôi, và sẽ sớm thôi." Diệp Thận Ngôn kiêu ngạo nói.
Thẩm Thính Hồng:...
"Mọi chuyện thế nào rồi?" Không thể nói với anh chuyện tư thì cô phải nói chuyện công vậy, Thẩm Thính Hồng hỏi về chuyện kẹp tóc. "Có quân áo của chúng ta ở phía trước, nhất định sẽ thuận lợi, nhất là khi cửa hàng bách hóa, họ bảo chúng ta cứ đưa qua là được." Diệp Thận Ngôn nói.
Không có gì ngạc nhiên khi mọi việc diễn ra suôn sẻ như vậy, Thẩm Thính Hồng hài lòng gật đầu.
"Còn một điều nữa, hôm nay khi tôi đến cửa hàng bách hóa, lúc bước ra đã gặp phải chủ nhiệm Tiền của Cung Tiêu Xã huyện thành, ông ta nói muốn nhập hàng của chúng ta." Diệp Thận Ngôn nói.
Chủ nhiệm Tiên là người coi thường hai người bọn họ trước đó, thậm chí còn không thèm nhìn hàng mẫu đã từ chối. Nhìn dáng vẻ hiện tại có lẽ ông ta đã biết quân áo cháy hàng như nào." Diệp Thận Ngôn nói.
Trên thực tế, điều này là đúng, giá của những bộ quần áo đó chỉ cao hơn giá quần áo bình thường một chút. Vì thế sau khi những bộ quân áo này được đưa ra thị trường thì những bộ quần áo khác không còn thị trường nữa.
Vốn dĩ những người mua quần áo may sẵn thường là những người giàu có, tệ hơn có thể là công nhân, giờ đã quyết định mua quần áo may sẵn thì sao phải quan tâm thêm một ít tiền.
Chỉ cân thêm một ít tiền là có thể có được một chiếc váy đẹp hơn, tại sao lại không bỏ thêm chứ?
Điều này dẫn đến quần áo may sẵn của Cung Tiêu Xã dù có giảm giá cũng không bán được, vì là hàng nhà nước nên điều chỉnh giá phải có giới hạn, không thể quá nhiều. Chính vì vậy chủ nhiệm Tiền của Cung Tiêu Xã hẳn là đã lo lắng đến mức tóc bạc trắng.
Không phải ông ta không tới gặp Thẩm Vệ Quân, mà là Thẩm Vệ Quân chính là một con hổ cười, tuy rằng không từ chối thẳng thừng nhưng cũng không đồng ý.
Chủ nhiệm Tiền không còn lựa chọn nào khác, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận càng tuyệt vọng hơn, họ bận rộn đến mức không thể gặp được.
Thực ra, không phải muốn cùng tiền không qua được. Nguyên nhân chính là do hiện giờ xưởng chỉ có diện tích chừng đó, mà trang phục có “thương hiệu Đoàn Kết" lại được bán vô cùng bán chạy. Đặc biệt là ở cửa hàng bách hoá thành phố, lần nào lấy hàng cũng như đào rỗng kho hàng của bọn họ, thật sự không còn cách nào để chia thêm cho nhà khác.
Chính vì vậy Thẩm Vệ Quân mới không dứt khoát từ chối Cung Tiêu Xã huyện thành, nhưng nếu muốn nhập hàng thì phải chờ đến khi xây dựng thêm xưởng, chiêu mộ thêm nhân lực mới lấy được hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận