Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 137 - Bi Lừa Dối Đến Què

Chương 137 - Bi Lừa Dối Đến QuèChương 137 - Bi Lừa Dối Đến Què
Chương 137 - Bị Lừa Dối Đến Què
Sau khi về đến nhà, ba người đàn ông trong nhà mới phát hiện, hôm nay hai mẹ con chiến đấu thành công được không ít.
"Hu hu hu... Cảm động quá đi, thế mà con lại có khăn lông!" Thẩm Thính Võ bỏ qua quần áo mới, thấy khăn lông cảm động đến rối tinh rối mù.
Thẩm Thính Hồng:...
"Con có bị thiếu tâm nhãn hay không hả?" Lưu Nguyệt giật lấy chiếc khăn lông trong tay con trai mình rồi nhét cái áo vệ sinh vào tay anh ấy,Cái này không tốt sao? Tốt xấu phân không rõ, con ôm cái khăn lông này để làm gì?"
Thẩm Thính Võ nhìn thoáng qua cái áo mới kia, chán ghét đặt nó sang một bên, sau đó nói với Lưu Nguyệt,Mẹ không hiểu đâu, thứ quần áo này có thể làm gì chứ. Con không thể mặc nó đi làm công nhưng chiếc khăn lông này không giống vậy, ngày nào con cũng có thể mang nó đi làm."
Lưu Nguyệt: Không muốn phản ứng lại với đứa con trai thiếu tâm nhãn này thì phải làm sao bây giờ?
"Nếu con tiếp tục sử dụng cái khăn lông cũ, chẳng bao lâu nữa nó sẽ bị vò thành cục bóng mà không tài nào rửa mặt được nữa." Thẩm Thính Võ còn tiếp tục nói.
Kết quả là anh ấy nhận được một cái nhìn lạnh lùng từ người ba thân yêu, Mẹ con có lòng mua quần áo cho con, thế mà con lại không cảm kích như vậy hả."
Lời cảnh cáo của Thẩm Đại Cường sắp hoá thành dao nhỏ, Thẩm Thính Võ bĩu môi, ba của anh ấy cái gì cũng tốt. Bình thường là một người đàn ông đơn giản và lương thiện nhưng ông cực kỳ bao che cho vợ của mình, thật sự không để vợ ông phải chịu oan khuất gì.
Anh ấy còn chưa làm được gì đâu, mà cảm giác ba đã ngo ngoe rục rịch.
"Con không có ý đó, ý của con là con rất cảm động khi được mẹ mua cho khăn lông mới, con cũng rất thích quần áo mới." Quả nhiên, khát vọng sống sót của Thẩm Thính Võ vẫn rất mạnh mẽ.
"Khăn lông của hai ta mua cùng nhau, tuy của anh đã cũ nhưng cũng không giống em." Thẩm Thính Văn vô tình đả kích em trai của mình.
"... Có thể cái của em có chất lượng kém hơn." Thẩm Thính Võ vô lực phản bác.
Thật ra mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra, không biết da mặt thằng nhãi làm từ cái gì mà rất dày. Mỗi lần rửa mặt, mọi người nhìn động tác của anh ấy cũng thấy đau hộ, chỉ có anh ấy là không thấy có vấn đề gì.
Dường như chỉ có chà xát mạnh mới có thể rửa sạch.
Dùng như vậy khăn lông không xấu mới là lạ, hiện tại khăn lông cũ của anh ấy chính là một phong cảnh xinh đẹp của nhà họ Thẩm. Cũng không biết rốt cuộc phải rửa như nào cho sạch, chiếc khăn lông chỉ còn lại đường viên xung quanh, ở giữa có một cái lỗ rất lớn.
Ngược lại, khăn của Thẩm Thính Văn tốt hơn rất nhiều, tuy vẫn rất cũ nhưng ngoại trừ một cái lỗ nhỏ xíu ở ngoài thì cơ bản không bị "Miệng vết thương" quá lớn nào cả.
"Đại Cường, sao này tôi sẽ làm quần áo cho hai chúng ta. Làm như vậy càng ý nghĩa hơn, còn tiết kiệm được một khoản, ra ngoài ai ai cũng biết chúng ta là vợ chồng." Đột nhiên Lưu Nguyệt nói với Thẩm Đại Cường.
Quả nhiên Thẩm Đại Cường cảm động đến tột đỉnh, thấy cảnh này Thẩm Thính Hồng liên tục giơ ngón tay cái cho mẹ mình. Rõ ràng vì tiết kiệm tiên mà mua vải bị lỗi, đến miệng của mẹ cô càng có ý nghĩa hơn. Thậm chí còn cái khái niệm quân áo đôi, khó trách nhiều năm như vậy rôi mà ba bị mẹ ăn đến gắt gao, đỉnh này ai so được?
"Vợ à, em đối xử với anh tốt quá."
Thẩm Đại Cường rất cảm động, vẻ mặt ông ấy ngây ngốc giống hệt như Thẩm Thính Võ vừa rồi vậy.
Thẩm Thính Võ cũng ghen tị,'Mẹ, mẹ cũng làm cho con với được không?”
"Còn thừa vải mẹ sẽ cân nhắc làm cho con. Lưu Nguyệt cũng không từ chối, dù sao loại vải bố này không cần trả phiếu, còn rất rẻ. Nếu dùng nó làm quần áo cho đứa con thứ hai da dày thịt béo này thì bà cũng không đau lòng, dù gì thứ này bà có thể tự làm được.
Thẩm Thính Võ vui muốn chết, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thính Văn nhìn thấu tất cả chỉ liếc nhau, cả hai đều thấy ý cười từ mắt đối phương.
Hai người ngốc, một lớn một nhỏ bị mẹ lừa dối đến què.
Mọi người chia đồ xong thì vê phòng đi ngủ, vì hôm nay hơi muộn.
Từ đầu, cả Thẩm Thính Hồng và Lưu Nguyệt đều không để bụng chuyện Phương Thịnh đưa cờ thưởng cho họ nhưng chỉ trong vài ngày, cả thôn đã trở nên náo nhiệt.
Thời tiết đã dân trở lạnh, tuy ở phương Nam này không có mùa đông, vẫn có việc phải làm nhưng vậy đã nhàn hạ hơn trước vụ thu rất nhiều rồi.
Con người vừa rảnh rỗi liên muốn đi xem náo nhiệt, nhất là hôm nay trong thôn có náo nhiệt lớn.
Có xe ô tô con vào thôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận