Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 143 - Hy Vong Đứa Trẻ Được Ha Sinh Kh

Chương 143 - Hy Vong Đứa Trẻ Được Ha Sinh KhChương 143 - Hy Vong Đứa Trẻ Được Ha Sinh Kh
Chương 143 - Hy Vọng Đứa Trẻ Được Hạ Sinh Khoẻ Mạnh
"Cô đừng muốn xem náo nhiệt ở đây, Ni Nhi đã hiếu kính cho chúng tôi một thùng sữa mạch nha, cô có biết sữa mạch nha là gì không hả? Còn có loại đường được yêu thích nữa, chúng tôi cũng bất động, dù sao cũng nhìn được đó đều là đồ chất lượng.' Tuy thỉnh thoảng bà nội Thẩm sẽ có phần hơi so đo một chút nhưng bà lão vẫn có thể nhìn rõ đâu là đúng, đâu là sai.
Nói như vậy, ngay cả bà lão cũng bị thuyết phục, phải không? Những thứ đó rất đắt tiền, mặc dù xem như đã lấy đi rất nhiều thứ, nhưng chưa chắc đã đắt băng của bà lão.
"Chậc chậc... Sữa mạch nha hả? Nó có vị gì vậy?" Trương Đại Chuỷ cũng thấy thèm, loại sữa mạch nha này chỉ là đồ vật có thể liếc nhìn từ xa ở Cung Tiêu Xã, trong lòng bà ta ghen tị muốn chết rồi.
Tại sao Thẩm Thính Hồng lại có cái bản lĩnh đấy, tuỳ tiện cứu người thế mà là một nhân vật lớn. Chậc chậc, giờ còn có một danh ngạch công việc và nhiều đồ tốt như vậy, thì làm sao mà không ghen ghét cho được?
"Tôi uống ngon là được rồi, nói thì chắc gì cô đã hiểu!" Bà nội Thẩm nói.
Thật ra, làm sao bà lão dám uống sữa mạch nha nhưng bà cứ thích nói vậy đấy. Đồ vật quý giá thế thì uống không thể không ngon được, vậy xem như bà lão không nói dối, hơn nữa Trương Đại Chuỷ đã được uống qua thứ này bao giờ đâu mà biết mùi vị của nó.
"Tấm tắc..." Trương Đại Chuỷ chép chép miệng, sau đó tiếp tục thành thật đi làm công. Không có cách nào khác, thật sự là ghen tị đến chết, bà ta chỉ sợ nếu mình cứ hỏi tiếp thì lát nữa sẽ bám đuôi bà Thẩm về nhà để uống thử sữa mạch nha xem sao mất. Đương nhiên, người ta sẽ không cho bà ta thử, cuối cùng người khó chịu không phải là mình sao?
Thật ra cũng không ít kẻ buôn chuyện như Trương Đại Chuỷ, rất nhiều người trong số họ đến nhà Thẩm vào buổi trưa để khen ngợi họ nhằm mong kéo được chút quan hệ, kết quả quay đi quay lại bằng đủ loại lời lẽ chua ngoa.
Nhưng người nhà họ Thẩm cũng chẳng biết điều này, lúc này họ đã đến của thôn họ Lưu.
Sau khi những người đang làm công ở thôn họ Lưu thấy họ liên chút động nói cho họ biết chỗ mấy người Tiêu Kiến Phương đang làm việc.
"Bà lão nhà họ Lưu, con gái và con rể của bà đã trở lại, cả gia đình đều đến đây.
"Cái gì cơ?" Tiêu Kiến Phương vẫn đang làm công, nghe thấy vậy thì ném cả cuốc đi vì cho rằng con gái nhà mình bị nhà chông khinh thường nên lập tức chạy qua.
"Ôi trời, bà lão nhà họ Thẩm, bà chạy chậm chút thôi.'
Tiêu Kiến Phương vội vàng chạy đến chỗ mấy người Lưu Nguyệt ở bên này.
"Sao... Sao đã trở lại rôi?"
Vì sốt ruột chạy đến đây nên bà lão vẫn còn thở hổn hển.
"Mẹ, mẹ đi chậm thôi, làm sao phải vội thế?" Lưu Nguyệt chạy nhanh đến đỡ Tiêu Kiến Phương.
"Sao các con trở về mà không nói với mẹ tiếng nào? Trong nhà chưa chuẩn bị thứ gì cả... Tiêu Kiến Phương nói.
"Chuẩn bị gì thế mẹ, chúng ta về nhà rồi nói sau." Lưu Nguyệt nói với mẹ mình.
"Được rồi, mấy đứa ở đây chờ một lát để mẹ đi xin nghỉ." Nói xong Tiêu Kiến Phương lại hấp tấp chạy đi. Cả nhà đành phải đứng chờ tại chỗ nhưng chốc lát sau bà lão đã quay trở lại"Đi thôi!"
Nơi nhà họ Lưu ở cũng không phải nhà mái ngói gạch xanh khang trang mà là trình tường vách đất cực kỳ bình thường nhưng cũng may mắn là nhà tương đối rộng rãi. Tuy cả đại gia đình chung sống với nhau nhưng không quá chật chội.
Nó cũng liên quan trực tiếp với chuyện nhà họ Lưu có tương đối nhiều lao động khoẻ mạnh cường tráng, dù là sửa nhà hay kiếm công điểm đều không tệ.
Vậy nên điều kiện nhà họ Lưu cũng được coi như là tạm chấp nhận được, nếu không thì những đứa cháu trong nhà đã không được đến trường. Cũng mặc kệ học hành có vào đầu được hay không, chỉ cần nhận biết mặt chữ là được.
Lúc này trong nhà không còn ai, kẻ nên đi học thì đi học, kẻ nên đi làm thì chỉ có người ở nhà chăm sóc con dâu - Hà Ái Phân và con dâu cả của bà ấy Lý Tú Tú.
Mặc dù không yêu con trai được nhiều như vậy, nhưng Tiêu Kiến Phương vẫn rất yêu cháu trai của mình. Chỉ tiếc là bà không có đứa cháu gái nào, cũng chỉ có Thẩm Thính Hồng là cháu gái bên ngoại nên Tiêu Kiến Phương rất yêu thương Thẩm Thính Hồng.
Ở thế hệ thứ tư của gia đình, bà lão không bị ám ảnh bởi việc có chắt, bà cũng rất coi trọng đứa con sắp chào đời của Lý Tú Tú. Cái thai trong bụng Lý Tú Tú là đứa chắt đầu tiên trong nhà này nên chắc chắn được chăm sóc rất tốt. Kể từ khi mang thai, trong nhà có gì ngon đều cho cô cháu dâu này ăn.
Chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể hạ sinh khoẻ mạnh, cũng không nhất định phải là đứa bé gái. Dù sao cách một đời đã thân, cách hai đời như này đương nhiên sẽ thân hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận