Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 252 - Giúp Môt Phen

Chương 252 - Giúp Môt PhenChương 252 - Giúp Môt Phen
Chương 252 - Giúp Một Phen
“Anh ba này, anh nói nhà anh kinh khủng như vậy thì có phải nên giúp đỡ bọn em một phen không?”
Thẩm Minh Phương nói.
"Giúp như thế nào?" Thẩm Đại Cường cau mày, thật ra không phải do ông ấy nhiệt tình muốn giúp đỡ Thẩm Minh Phương mà muốn nghe xem cô em gái này có thể nói đến mức nào nữa.
"Cho em vay một ít tiền để em chuẩn bị cho Trương Quốc Đống một chút, nói không chừng có thể chuyển lên chính thức." Nói đến đây, thái độ của Thẩm Minh Phương tốt hơn không ít.
"Mượn nhiều hay ít? Thẩm Đại Cường nhìn bà ta, giọng điệu đã không còn chút độ ấm nào nhưng Thẩm Minh Phương cứ như không nghe được vậy.
"500,500 đồng là được, em không mượn nhiều lắm đâu." Thẩm Minh Phương ra vẻ không muốn nợ ân tình khiến Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt tức giận đến cười lớn.
"Thẩm Minh Phương có phải em đã quên mất cái gì rồi không?" Lưu Nguyệt hỏi.
"Trước kia Ni Nhi nhà chị thân thể không thoải mái, anh chị đến tìm em vay tiên. Em có nhớ mình đã nói cái gì không?" Lưu Nguyệt cảm thấy trí nhờ người này không được tốt, chính mình phải giúp một chút mới được.
"Có phải lúc ấy em từng nói cả đời này em sẽ không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì từ chúng tôi nên không thể cho chúng tôi vay tiên phải không?"
Thẩm Đại Cường cũng lạnh lùng nhìn Thẩm Minh Phương.
Thẩm Minh Phương cuối cùng cũng mất đi tôn nghiêm,'Không cho vay thì tôi cũng không vay, anh cho rằng chỉ có mình mình có tiên sao?" Nói xong, Thẩm Minh Phương lao ra ngoài, rời khỏi sân nhà họ Thẩm.
Lúc đó Thẩm Thính Hồng còn nhỏ, cho nên trong trí nhớ của nguyên chủ cô không tìm được ký ức lúc ba mẹ tìm cô nhỏ vay tiền vì bản thân nguyên chủ cảm thấy khó chịu. Nhưng đến giờ đã biết, cũng coi như là hiểu thái độ của ba mẹ, nhờ vậy mà cô yên tâm hơn không ít.
Nếu lúc trước cô còn lo lắng ba mẹ nóng làm cho mượn tiền nhưng giờ cô đã biết chuyện, giờ cô không còn sợ nữa vì cô cực kỳ hiểu địa vị của mình trong lòng ba mẹ. Thẩm Minh Phương đã từng bỏ đá xuống giếng vì cô, chắc chắn ba mẹ cô không bỏ qua được vụ này.
Thẩm Minh Phương tức giận trở về nhà cũ.
Trương Tố Cầm đi từ viện ra, nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Minh Phương liên biết cô em chồng không kiếm được chỗ tốt nào, trong mắt liền hiện lên một niêm vui khó có thể nhận thấy.
"Minh Phương, sao em đã về nồi, không phải nói đến nhà thằng ba à? Sao em không ở lại lâu một chút?"
Bà ta biết Thẩm Minh Phương nhất định đang khó chịu nên cố ý nói như vậy để khiến cô em chồng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn.
"Còn ngôi cái gì cơ chứ? Giờ anh ba và chị dâu ba của em giỏi rồi, học được cách khinh thường người còn biết khoe khoang nữa rồi."
Không biết suy nghĩ đến điêu gì, đánh giá Trương Tố Cầm từ trên xuống lại nói,Chị dâu cả này, cái xưởng may kia của thôn ta í, hẳn là kiếm được không ít tiên nhỉ?"
Nói đến đây, Trương Tố Cầm không mấy vui vẻ và rất hối hận. Lúc đó Thẩm Đại Lực muốn đầu tư vào đó nhưng bà ta lại từ chối.
Nếu lúc đó bà ta đồng ý thì bây giờ cô đã có thể cơm ngon rượu say rồi.
Năm nay Ngô Vân khoe khoang muốn điên, nào là quần áo mới, nào là kem bảo vệ da.
Không phải nó chỉ là một loại kem thôi sao? Như kiểu không ai mua nổi ấy, mà cứ khoe khoang mãi.
Tuy nói vậy nhưng để bà ta mua kem thì thật sự rất tiếc.
"Hắn là tiền lời kiếm được không ít" Trương Tố Cầm cũng không ngờ Thẩm Minh Phương hỏi vậy có ý gì nên thành thật trả lời.
"Chắc hẳn chị cũng kiếm được không ít tiên, hay chị cho em 500 đồng, em sẽ lo liệu. Biết đâu Quốc Đống nhà ta có thể chuyển lên chính thức, đến lúc đó sắc mặt của tỷ tỷ ngươi sẽ sáng sủa hơn phải không?”
Trương Tố Cầm kinh ngạc nói,Em nói cái gì thế? Ngay cả tiền cưới vợ cho Hữu Vi nhà chị cũng không có, lấy đâu ra 500 đồng cơ chứ?"
"Đó không phải tài sản tập thể sao? Làm sao chị không được chia tiền được?" Thẩm Minh Phương nhíu mày.
"Đúng là tài sản tập thể nhưng nhà chị không đầu tư tiên, đương nhiên không được chia nhiều."
Trương Tố Cầm liền giải thích chuyện đầu tư, ánh mắt Thẩm Minh Phương nhìn Trương Tố Cầm liền thay đổi như thể đang nhìn kẻ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận