Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 308 - Giúp Đỡ

Chương 308 - Giúp ĐỡChương 308 - Giúp Đỡ
Chương 308 - Giúp Đỡ
Vợ, chẳng phải ngôi nhà này đã cũ rồi sao? Chúng ta muốn ở trong đó thì phải sửa sang lại đúng không?" Diệp Thận Ngôn là người thuộc thế hệ này, nhưng anh vẫn không hiểu được ý nghĩa của một ngôi nhà.
Nói đến căn nhà này, nhìn tổng thể còn kém hơn nhà họ rất nhiều, chỉ có điều một cái ở trong thôn, một cái ở huyện thành.
"Chắc anh cũng không biết đúng không?" Thẩm Thính Hồng nói một cách thần bí,'Dù sao bây giờ em cũng không thể giải thích cho anh chuyện này, anh chỉ cân nhớ rằng sau này nếu có cơ hội mua nhà thì hãy mua thêm.'
Diệp Thận Ngôn gật đâu, mặc dù mua một căn nhà không hề rẻ nhưng anh thực sự rất sẵn lòng đồng ý.
Điêu này cũng dẫn đến việc trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, thỉnh thoảng Thẩm Thính Hồng sẽ nhận được "giấy chứng nhận bất động sản" từ Diệp Thận Ngôn.
Nhưng đây hết thảy đều là chuyện khác, Thẩm Thính Hồng rất vui khi mua được căn nhà đầu tiên ở thời đại này. Khi đi ngang qua trạm rác cách đó không xa, Thẩm Thính Hồng nghĩ tới ông bác ngày xưa.
Về cơ bản, khi bước chân của Thẩm Thính Hồng dừng lại, Diệp Thận Ngôn đã hiểu ý của Thẩm Thính Hồng.
"Tôi đi xeml"
Bên đó mùi nồng nặc, không biết bây giờ nhà ông bác có an toàn hay không. Vì vậy anh dự định đi xem trước, thay vì vội vàng xông vào. Lỡ như ông bác không còn ở đây mà là người khác thì thật xấu hổ, tình huống này không phải là hoàn toàn không thể xảy ra.
Diệp Thận Ngôn bước đến trước cửa ngôi nhà thấp bé và xiêu vẹo cạnh trạm rác, nơi có vấn đề cơ bản vê nơi trú mưa gió, rồi nhìn vào bên trong.
Không phải anh cố ý nhìn lén, thực ra ngay cả cửa nhà này cũng rách nát, nếu không phải ở cạnh trạm rác, có lẽ ngay cả khi đang ngủ người sống ở đó cũng bị người khác nhìn thấy.
Nhưng trước đây ông bác vẫn sống ở đây, còn có một người lớn tuổi khác đang năm trên giường, đại khái là lớn tuổi. Giờ đang là mùa đông, trong nhà không hê ấm áp, ga trải giường và những thứ khác đều rất mỏng manh, bà bác nằm trên giường vẫn ho khan, tức khắc có phần kinh ngạc.
"Bác!
Diệp Thận Ngôn gọi lớn, ông bác đang ngồi xổm nấu ăn cùng cháu trai nhìn lên, có chút kinh ngạc.
Dù sao trước đây bọn họ cũng đã trao đổi đồ đạc với ông bác một lần, nhưng từ đó đến nay không đến đây nữa, ông ấy cho rằng hai người trẻ tuổi này thấy không có lời nên không đến.
Thực ra không phải như vậy, nguyên nhân chính là họ không rảnh lắm, không có nhiều thời gian như vậy, hơn nữa, dù muốn giúp đỡ họ cũng không thể quá siêng năng.
Thứ nhất là sợ bị người khác nhìn thấy, gây phiên phức cho mấy người ông bác, thứ hai, khi làm việc tốt phải có một mức độ kiêm chế nhất định.
"Chàng trai trẻ, sao cháu lại ở đây?" Ông bác hỏi.
"À cháu chỉ muốn hỏi bác còn gì để đổi hay không?" Diệp Thận Ngôn hỏi.
"CóI Có!" Ông bác vội vàng nói, trên mặt có chút xấu hổ.Anh bạn trẻ, mặc dù biết việc này rất đường đột nhưng không biết liệu hai đứa có thể lấy thuốc không? Bạn già của bác đã bị ốm vài ngày, nếu không lấy được thuốc, e rằng..."
Lúc đầu ông bác có chút tuyệt vọng, nhưng hiện tại rốt cuộc nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng. Giờ khắc này bất chấp tất cả, chỉ nghĩ đến việc cứu người bạn già của mình. Sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy đã sớm như một bộ phận không thể thiếu, nếu bà lão thật sự rời đi, không biết ông ấy có chịu nổi qua mùa đông này hay không, đến lúc đó không biết đứa cháu tội nghiệp của ông ấy sẽ phải xoay sở như nào.
Diệp Thận Ngôn liếc mắt nhìn bà bác trên giường, anh không phải bác sĩ, nhìn không ra tình huống cụ thể, nhưng anh có cảm giác, vợ mình hẳn là có thể giúp được.
"Được rồi, nếu bác còn muốn gì nữa có thể nói với cháu, tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ." Diệp Thẩm Nghiên hỏi.
Hóa ra ông bác này là một bác sĩ, ông ấy liền kể tên một số loại thuốc rồi nói,'Chúng tôi không cần bất cứ thứ gì khác, hiện giờ thuốc rất đắt, người nghèo căn bản không ăn nổi. Chỉ cần cháu lấy được thuốc, bác liền lấy đồ đổi cho cháu, chẳng qua bác chỉ có những thứ đó."
Diệp Thận Ngôn gật đầu, liền đi ra ngoài, quay lại với Thẩm Thính Hồng rồi nói về tình hình ở đó.
Ông bác là trung y, vì vậy các dược liệu được đề cập đều là trung dược, tình cờ có sẵn trong không gian của Thẩm Thính Hồng.
"Anh đợi em ở đây, em đi lấy đồ. Thẩm Thính Hồng nháy mắt với Diệp Thận Ngôn.
Diệp Thận Ngôn biết vợ mình sắp vê trời để lấy đồ, tuy Thẩm Thính Hồng chưa bao giờ nói rõ ràng nhưng một cựu quân nhân như Diệp Thận Ngôn, vẫn tin rằng vợ mình là một nàng tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận