Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 140 - Áo tưởng

Chương 140 - Áo tưởngChương 140 - Áo tưởng
Chương 140 - Ảo tưởng
"Cảm ơn tiểu đồng chí, cháu có tâm nhưng chúng tôi phải trở vê ngay lập tức, cái gì cũng không cần."
Nhìn những quả trứng luộc mà Thẩm Bích Liên đưa lên cửa sổ xe, có vài quả, đây hẳn là những thứ rất quý giá đối với người dân nông thôn.
"Mọi người cứ nhận đi, không có gì đâu!" Thẩm Bích Liên nói, mặt có chút đỏ, cô ta đã ở đây lâu thế rồi. Nếu bọn họ không chịu nhận đồ của cô ta thì đúng thật là xấu hổ.
Mọi người đều liếc nhìn nhau nhưng nghĩ đến người trước mặt này là chị họ của Thẩm Thính Hồng, cuối cùng họ đành phải nhận lấy rồi từng người cảm ơn một.
Thẩm Bích Liên lại muốn nói gì đó nhưng mấy người Phương Thịnh đã nhanh chóng tạm biệt rời đi. Thẩm Bích Liên trợn tròn mắt, cô ta đang định hỏi xem Phương Thịnh có thể sắp xếp cho mình một công việc được hay không, tại sao họ lại rời đi nhanh thế?
Khi Thẩm Bích Liên trở vê nhà, Trương Tố Cầm đã phát hiện ra nhà bị thiếu vài quả trứng.
Thứ này là vật báu của gia đình, vì vậy bình thường Trương Tố Cầm không dám lấy ra ăn. Đại đa số đều đổi tiền ở trạm thu mua hoặc dùng để đổi máy đồ linh tinh như kiểu muối.
Chính vì vậy nên Trương Tố Cầm rất rõ ràng việc trong nhà có bao nhiêu quả trứng. Trưa nay nấu cơm xong mở tủ bát ra, phát hiện ra trứng gà bị thiếu, bà ta tức giận đến mức nổi cơn lôi đình ngay trong nhà.
Thật ra, bà ta không nghi ngờ nhị phòng và hai ông bà lão lắm. Bởi vì hiện giờ hai vợ chồng già nấu cơm bằng bếp của nhị phòng, phòng bếp này được sửa sang lại từ phòng của Thẩm Thính Hồng. Tiền cải tạo là do hai ông bà lão trả nên hiện tại không dính dáng gì tới đại phòng.
Mà phòng bếp của Trương Tố Cầm luôn khoá, ngoại trừ bà ta ra thì chỉ Thẩm Bích Liên có chìa khoá vì chỉ có hai người luôn nấu cơm ở đây.
Thấy Thẩm Bích Liên trở lại, bà ta lập tức chạy tới vặn tai Thẩm Bích Liên;Nói cho mẹ biết, tại sao trong nhà lại thiếu nhiều trứng thế hả?"
Thẩm Bích Liên đau đớn đến mức không cầm được nước mắt,'Mẹ, để con đi, nghe con"
Trương Tố Cầm nửa tin nửa ngờ buông tay ra, sau đó nhìn về phía Thẩm Bích Liên, chờ cô ta cho mình một lời giải thích.
Thật ra, bình thường dù có tức giận thì bà ta hiếm khi động tới người Thẩm Bích Liên. Về mặt này, bà ta tốt hơn Ngô Vân một chút, tuy vẫn trọng nam khinh nữ nhưng đối xử với Thẩm Bích Liên không tệ.
Sở dĩ hôm nay bà ta tức giận như vậy là vì thấy tam phòng bên kia có nhiều thứ tốt nên cảm thấy không thoải mái.
Còn cả danh ngạch công việc kia nữa, Trương Tố Cầm nghĩ như nào cũng thấy không công bằng. Con trai của bà ta mới là cháu đích tôn của hai ông bà lão họ Thẩm, thằng bé còn chưa có công việc đâu! Dựa vào cái gì mà đứa con gái như Thẩm Thính Hồng lại có được công việc này.
Còn là xưởng quốc doanh ở huyện thành, ở huyện thành thì thôi đi, thế mà lại xưởng chế biến thịt. Dù ngu ngốc nhưng Trương Tố Cầm cũng biết xưởng chế biến thịt có bao nhiêu nước luộc.
Đừng nói đến xưởng chế biến ở huyện thành, ngay cả những người phụ trách bán thịt ở trên thị trấn, nhìn thân thể của họ thôi là biết đã vớt được bao nhiêu chỗ lợi.
Tại sao con nhỏ chết tiệt Thẩm Thính Hồng kia lại nhận được công việc tốt như vậy.
Thẩm Bích Liên quay đầu lại nhìn sân, thân là mẹ của cô ta, sao mà Trương Tế Cầm không hiểu được con gái mình đang nghĩ gì,Con yên tâm, bọn họ chưa về đâu, có khi vẫn đang bám đít tam phòng ở bên kia đấy!"
Giọng điệu của bà ta không tốt, Thẩm Bích Liên vừa nghe đã hiểu mẹ mình đang khó chịu.
"Con đã đưa mấy cái trứng gà đó cho những người ở xưởng chế biến thịt rồi."
Trương Tố Cầm mở to mắt nhìn,Để con tự mình ăn thì thôi, con đưa cho người khác ăn làm gì?”
Thẩm Bích Liên trợn trắng mắt,Mẹ thì biết cái gì?"
"Nếu những người đó có thể sắp xếp công việc cho Thẩm Thính Hồng, thì họ cũng có thể sắp xếp cho conl"
Ánh mắt Trương Tố Cầm sáng lên,'Họ sẽ sắp xếp cho con sao?"
Đương nhiên, Thẩm Bích Liên không ngu ngốc tới mức nói rằng mình chưa kịp ho he gì thì đối phương đã rời đi, nếu không mẹ sẽ chửi cô ta chết.
"Con chưa từng cứu ai cả, làm sao con có thể nhờ người sắp xếp công việc cho con? Hơn nữa, hôm nay mẹ không thấy con trai của xưởng trưởng xưởng chế biến thịt sao? Nhìn anh ấy không thua kém gì Diệp Thận Ngôn cả, nếu con có thể trở thành đối tượng của anh ấy thì..."
Thẩm Bích Liên không nói hết câu, chỉ để lấp lửng nhưng Trương Tố Cầm nghe hiểu, nhìn người xưởng trưởng kia là biết ông ta rất giỏi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận