Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 460 -

Chương 460 -Chương 460 -
Chương 460 -
"Ba mươi vạn!" Phòng một tầng hai có người kêu giá.
"Ba mươi lăm vạn!" Một người ở tâng ba theo sát phía sau, lân này là một giọng nữ dễ nghe.
"Chị Hoa, hẳn là dưới trướng chị có rất nhiều đất rồi mà, mảnh đất này nhường cho tôi không được sao?”
Một giọng nói đùa cợt vang lên, cũng là người ở tâng ba.
"Đó là việc của tôi, tôi không thể cứ nhìn mảnh đất tốt như vậy trôi đi ngay trước mắt mình được đúng không?" Giọng nói của chị Hoa kia vừa nghe đã biết là một ngự tỷ.
"Chị Hoa, cái bánh lớn như vậy chị ăn cũng phải chừa cho người khác một miếng chứ."
"Phải coi bản lĩnh của mỗi người đã." Người ở tâng hai tâng ba đều là nhân vật lớn, bọn họ nói chuyện thì những người khác đều im thin thít, nếu lỡ chọc đến họ thì khó nói lắm.
"Bốn mươi vạn!" Một ông lão ở tâng hai nói.
Giá đột nhiên tăng cao, chị Hoa bất lực,Sao ai cũng muốn cắn một miếng thế, Lão Cổ, không phải nhà ông kinh doanh dược liệu sao? Sao? Muốn đổi nghề hả?”
Ông lão được gọi là Lão Cổ kia nghe thấy chị Hoa nói liên hừ lạnh,'Tôi lấy để xây nhà không được sao?”
"Ờ! Sao lại không nhỉ, đúng là nhà họ Cổ, đúng thật là rất có tiền."
Sau khi nói xong câu đó thì chị Hoa liên im lặng, đừng thấy Lão Cổ ngồi ở tâng hai mà lầm, đó là do ông lão khiêm tốn, ngôi ở tầng hai là do ông lão muốn, chứ không phải chỉ có thể ngồi ở tầng hai. Ví dụ như hiện tại trên tâng ba vẫn có một phòng trống được giữ cho nhà họ Cổ, chỉ cần Lão Cổ muốn, ngay lập tức sẽ có người đến mời lên.
Đến chị Hoa cũng không dám đắc tội Lão Cổ.
Những người khác cũng không lên tiếng phản đối lời Lão Cổ nói, đây là dựa vào bản lĩnh, người ta bỏ chục vạn, thậm chí trăm vạn để mua đất xây nhà ở thì có gì sai, ai bảo người ta có tiên làm chi?
"Bốn mươi lăm vạn!" Các đại lão đã bắt đầu ra tay, giá tăng mỗi lần không còn là một vạn nữa.
"Năm mươi vạn!" Những phòng riêng khác cũng gia nhập cuộc chiến.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn chỉ im lặng lắng nghe, nãy giờ họ vẫn chưa giơ bảng lần nào, cũng không để người khác thấy được họ đang nhớ thương miếng đất đó. Giá tăng rất nhanh, nhưng sau khi đạt sáu mươi lăm vạn thì âm thanh kêu giá ngày càng ít đi.
Ở thời điểm này đây là mức giá không hề thấp, lúc này tiền vẫn rất có giá trị, sáu mươi lăm vạn đô la Hồng Kông là hơn sáu mươi vạn tệ Đại Lục, phải biết rằng một hộ gia đình có một vạn tệ như gấu trúc vậy, sáu mươi vạn tệ tương đương với tài sản của sáu mươi hộ gia đình.
Nhưng vị Lão Cổ kia và chị Hoa vẫn kêu giá, rõ ràng là họ không có ý định bỏ cuộc, vào lúc Lão Cổ nâng giá lên bảy mươi lăm vạn thì chị Hoa cũng ngừng lại, người giàu lên nhờ kinh doanh bất động sản như chị Hoa đã ngừng thì chứng tỏ giá có nâng lên cũng không có ích lợi gì nữa.
"Còn ai muốn ra giá không, bảy mươi lăm vạn lần một, bảy mươi lăm vạn lần..."
Ngay khi người chủ trì cho rằng mảnh đất đã thuộc về Lão Cổ thì Thẩm Thính Hồng giơ bảng lên.
"Tám mươi vạn!"
Tám mươi vạn!
Đây là một số tiên khủng, hơn nữa mức giá này còn do một tên lâu la nhỏ ở tầng một hô.
Ánh mắt Lão Cổ nhìn sang hướng phát ra âm thanh, phát hiện đó là một cô gái.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thận Ngôn ở bên cạnh, ông lão liên sững sờ.
Ông "Ôi" một tiếng đứng dậy, hai tay hơi run rẩy.
"Ngài Cổ, chúng ta còn kêu giá không ạ?
Trên thực tế đây là hành vi khiêu khích Lão Cổ, với địa vị của Lão Cổ, cho dù mảnh đất có thiệt một chút vẫn sẽ tiếp tục kêu giá.
Một người lạ mặt ngồi ở tâng một cũng dám nâng giá với Lão Cổ.
Trợ lý của Lão Cổ đã sẵn sàng vả mặt.
Nhưng đáng ngạc nhiên là Lão Cổ lại xua tay.
Ngay cả Lão Cổ là người có liên quan cũng không kêu giá, tất cả những người khác đều yên lặng xem chuyện vui.
Đến khi cây búa của người chủ trì đập xuống lần thứ ba, mảnh đất đã thuộc về Thẩm Thính Hồng.
Cả hội trường ồ lên, bọn họ đều cho rằng mảnh đất này không thuộc về chị Hoa thì cũng vào tay Lão Cổ. Không ngờ đến sẽ thuộc vê một cặp vợ chồng không biết tên, quan trọng họ còn ngồi ở tâng một, đúng là một con hắc mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận