Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 1: Thanh nhập đào nguyên (1)

Trên sông Đổ Hà cảnh nội huyện Trúc Sơn, dọc theo nhánh sông chật hẹp, một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang chậm rãi lướt về phía trước.
Phong cảnh xung quanh sơn thủy tú lệ, rất hợp lòng người, ở thời điểm nhiệt độ cả nước cao như giữa hè, nhiệt độ nơi này vẫn thoải mái dễ chịu khoảng hơn hai mươi độ, khiến cho Dịch Thư Nguyên đứng ở đầu thuyền không khỏi thầm than trong lòng, khó trách thế ngoại đào nguyên trong tác phẩm Đào Hoa Nguyên Ký lại được bắt nguồn từ nơi này.
Rất nhiều người cho rằng Thường Đức cùng địa điểm với Vũ Lăng cổ đại, nhưng kỳ thật trong thời kỳ Tấn Thái Nguyên, trên bản đồ Hoa Hạ, địa phương gọi là Vũ Lăng chỉ có huyện Trúc Sơn bây giờ, lúc ấy gọi là huyện Vũ Lăng, thuộc về quận Thượng Dong, con sông Đổ Hà mà chiếc thuyền nhỏ đang lướt về phía trước hiện giờ chính là sông Vũ Lăng lúc đó, cũng là nơi Dịch Thư Nguyên bao năm vẫn luôn nghĩ đến.
Ở giữa phong cảnh sơn thủy này, cảm giác nghiện sách của Dịch Thư Nguyên lại được khơi lên, bên trong nội tâm giống như tưởng tượng thấy một cảnh tượng nào đó, hắng họng đổi giọng, lấy cảm xúc trong lòng mở miệng.
"Trong Tấn Thái Nguyên, người Võ Lăng lấy bắt cá làm nghiệp, men theo khe suối, quên đường xa gần. Chợt gặp rừng hoa đào, giáp bờ mấy trăm bước, không có tạp cây, cỏ thơm tươi đẹp, hoa nở rực rỡ."
Dịch Thư Nguyên tựa như đắm chìm trong ý cảnh của Đào Nguyên Hoa Ký , giọng nói trong sáng mà hữu lực.
Trong đầu Dịch Thư Nguyên dường như khắc ra hình ảnh trong thời kỳ Tấn Thái Nguyên, một người ngư dân chèo thuyền du ngoạn trên nước, ung dung lướt về phía trước, tiếng phổ thông nhất giáp tiêu chuẩn càng khuếch đại thêm cảm xúc cùng với ý cảnh trong tưởng tượng của hắn, ngón tay ung dung chỉ về phía bên cạnh bờ, tựa như chỗ đó hóa ra từng gốc cây đào...
Ông bác đang chèo thuyền ở đuôi thuyền nghe thấy cũng có chút nhập thần, thậm chí theo bản năng nhìn theo phía ngón tay Dịch Thư Nguyên chỉ tới, đương nhiên là không thấy cây đào gì rồi.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên đang dâng trào cảm xúc, ông bác chèo thuyền cho là hắn đọc xong rồi, nhịn không được liền đáp lời.
"Tiểu tử, rất lợi hại nha, giọng đọc rất xuôi tai, làm công việc gì đó?"
Dịch Thư Nguyên bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía sau, chỉ lên chiếc camera gắn theo trên đầu.
"Bác à, ta kiếm cơm ăn trên mạng, ngươi cứ coi ta thành một người kể chuyện là được rồi."
Ông bác chèo thuyền bừng tỉnh đại ngộ.
"À à! Ngươi chính là…Chính là mấy người nổi tiếng trên mạng gì đó à?"
Nghe nói như thế, Dịch Thư Nguyên tự giễu cười cười.
Người kể chuyện kết hợp cùng chút kỹ thuật ăn nói, diễn dịch ra tất cả những nội dung đặc sắc trong sách, từ thời cổ đến nay, đa số mọi người kể chuyện nghệ thuật đều có tạo nghệ bất phàm ở đạo này, cho đến ngày nay không nói hoàn toàn đoạn tuyệt, nhưng cũng thực sự khó tìm thấy tung tích.
Mà chí hướng của Dịch Thư Nguyên lại ngay nơi đấy, hắn cho là mình có thiên phú dị bẩm, nhất định có thể có chỗ thành tựu, sau khi làm công vài năm dứt khoát từ chức, lấy mộng tưởng làm bản gốc dấn thân vào ngành sản xuất truyền thông mới.
Nhưng không phải cứ cố gắng nhất định sẽ thành công, các loại âm thanh AI xuất hiện đã đánh bay tin tưởng của Dịch Thư Nguyên, bây giờ sau khi đi khắp cả nước tới nơi này, cũng không sai biệt lắm nên bước ra từ trong mộng tưởng, đi đến cuộc sống thực tế rồi.
"Bác à, ta chỉ là tùy tiện vui đùa một chút mà thôi, không liên quan gì tới mấy người nổi tiếng trên mạng đâu, nếu bác nghe êm tai vậy ta liền nói tiếp, phía sau vẫn còn có nữa!"
Nói đến cũng châm chọc, Dịch Thư Nguyên cảm thấy lúc danh tiếng của hắn nổi nhất chính là lúc hắn đang học đại học.
Nhưng mà cũng không phải là danh tiếng tốt gì, mà là bị thông báo phê phán trước toàn trường, lần kia cả ký túc xá của Dịch Thư Nguyên uống rượu say, bị hắn lôi kéo tới bức tường trắng ngoài Đồ Thư Quán trường học viết một bài từ bắt mắt, từ đó ngoại hiệu "tiên nhân, thần côn" của Dịch Thư Nguyên liền truyền khắp toàn trường, ngay cả giáo viên phụ đạo cũng gọi theo.
"Tốt tốt!"
Giọng nói của ông bác chèo thuyền đã cắt đứt hồi ức tạm thời của Dịch Thư Nguyên, hắn chỉnh đốn tâm tình, hít một hơi sâu, lần nữa chuẩn bị cảm xúc, quay người nhìn về phía trước, tưởng tượng ra cảnh tượng thần kỳ trong lòng.
"Ngư nhân rất kỳ lạ, lại tiến về phía trước, muốn đi tận rừng... Rừng tận thủy nguyên, liền gặp một núi, núi có tiểu khẩu, giống như... Như ! có ! ánh sáng..."
Giọng của Dịch Thư Nguyên chậm lại, hắn hơi mở to hai mắt, con ngươi không tự chủ được chậm rãi mở lớn ra, trong thoáng chốc hắn giống như thật sự bị ảo giác, nhìn thấy phía trước mình bỗng nhiên có một mảnh ánh sáng mông lung.
"Phanh ! ".
Thuyền nhỏ bỗng nhiên đâm phải thứ gì, Dịch Thư Nguyên bất ngờ không đề phòng, không kịp phản ứng, trong tiếng "A" kinh hô của ông bác phía đuôi thuyền, rơi xuống mặt sông.
"Phốc phốc..."
Nháy mắt rơi xuống sông, Dịch Thư Nguyên tựa như nhìn thấy thứ va vào thuyền, cái đó hình như, là một mảng... Băng lớn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận