Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 194: Vật hung ác (2)

24 tháng 8, Hàn Lộ, sáng sớm sương mù mịt mờ.
Bên cạnh một rãnh sông nhỏ trong suốt, Dịch Thư Nguyên vén tay áo lên đi đến bên cạnh bờ nước, ngồi chồm hổm xuống đưa hai tay nâng lên một vũng nước trong.
Sau đó Dịch Thư Nguyên vỗ nước vào trên mặt tẩy rửa, từng giọt nước chảy từng giọt vờn quanh hai tay của hắn, cũng không lập tức vẩy nước ra ngoài.
"Soạt soạt soạt soạt.”.
Đợi đến lúc Dịch Thư Nguyên rửa đủ rồi, hai tay vừa vẩy, một chút nước đục ngầu đều theo tay của hắn bay ra ngoài.
Dưới chân Dịch Thư Nguyên còn có một con chồn nhỏ xám trắng giao nhau cũng đang làm hành động không sai biệt lắm, dùng nước sông rửa sạch chính mình, móng vuốt tứ chi tất cả đều rửa sạch một lần.
"Tiên sinh, qua vùng này có lẽ liến đến Tú Châu rồi chứ?"
Dịch Thư Nguyên đứng dậy, đối diện con sông, trong sương mù mông lung có thể mơ hồ nhìn thấy một thôn xóm, hoặc có thể nói là một cái thôn trại.
"Có lẽ chúng ta đã trong nội cảnh Tú Châu rồi, chỉ là khu vực này tương đối hoang vu, một mực không gặp thành trấn mà thôi."
"Bay qua chẳng phải rất nhanh sao?"
Dịch Thư Nguyên nhìn Hôi Miễn một chút.
"Ngươi cái tên này, chúng ta thuận theo một phần duyên pháp liên quan đến tìm oa oa, không phải vội vã chạy theo trên đường, bay tới bay lui đúng là nhanh thật, nhưng có trời mới biết có phải thoáng cái đã bay vượt qua hay không!"
"Đi thôi, tới phía trước tìm người mua chút gì đó để ăn."
"Còn phải mua gia vị nấu đồ ăn nữa!"
Hôi Miễn nói xong liền túm quần áo Dịch Thư Nguyên, sau vài cái liền nhảy đến trên đầu vai của hắn.
Sông nhỏ có nông có sâu, lúc này vị trí của Dịch Thư Nguyên có rất nhiều khối đá cuội lớn, nước sông trong suốt thấy cả đáy, hắn giẫm lên viên đá liền có thể nhẹ nhõm qua sông.
Sương mù thủy chung chưa tiêu tán, bất quá đối với Dịch Thư Nguyên mà nói cũng không hề ảnh hưởng đến cảm giác phương hướng.
Đi tới đi lui, bây giờ cảm giác đã có thể giẫm tới đường đất, còn có thể giẫm lên một chút vết trục xe.
Bên đường đất, Dịch Thư Nguyên chợt phát hiện ra một gian nhà nhỏ, chính là loại nhà chỉ cao cỡ nửa người.
Đây là một loại miếu nhỏ, thông thường là kiến tạo cho thổ địa, tuy rằng so ra kém loại miếu lớn tráng lệ, nhưng ít ra để cho thổ địa có nơi an thân, có tố thân có thể hưởng thụ hương khói cung phụng.
Chẳng qua là khi Dịch Thư Nguyên với vài phần hiếu kỳ đi đến trước miếu, muốn nhìn xem trình độ của tượng nặn bằng đất sét này như thế nào, lại đột nhiên phát hiện tượng đất sét trong miếu nhỏ kia lại bị gọt mất đầu!
Hôi Miễn trên đầu vai Dịch Thư Nguyên hít sâu một hơi, những cọng lông trên người đều dựng đứng, nó theo bản năng cảm nhận được một tia bất an.
"Tiên, tiên sinh, đầu của thổ địa công, không thấy nữa..."
"Có lẽ vốn dĩ cũng là miếu không không có thần?"
Dịch Thư Nguyên cũng thấy da đầu có chút run lên, đây cũng không phải là thế giới kiếp trước, nơi này mọi người kính sợ rất mạnh đối với thần chỉ, ai dám tùy tiện cắt đầu tượng đất sét?
"Quả thật cũng không có bao nhiêu hương khói...”
Dịch Thư Nguyên nói như vậy, nhưng không bao nhiều cũng không phải là hoàn toàn không có, hắn đến gần miếu nhỏ vài bước, ngồi xổm xuống xem xét tường tận tỉ mỉ tượng đất sét.
"Tiên sinh, ta cảm thấy rất đáng sợ, hay là chúng ta mau đi đi..."
Hôi Miễn giật giật tóc mai Dịch Thư Nguyên, không quá muốn lưu ở chỗ này lại.
"Ài, ngươi chính là yêu quái đó nha, ngươi sợ cái gì?"
"Thế nhưng..."
Bị Hôi Miễn làm thành như vậy, cảm giác căng thẳng của Dịch Thư Nguyên cũng giảm bớt.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên hiểu rõ năng lực cảm giác của bản thân rất mạnh, sau khi do dự một chút, tay trái đưa lên xé ống áo tay phải, vươn cánh tay vào trong miếu.
"Khó trách nha, khó trách."
Sau khi thì thào đôi câu như vậy, ngón tay Dịch Thư Nguyên chạm vào bức tượng đất bị cắt cổ, một loại cảm giác giống như là xúc cảm sắc bén bị hắn sờ đến, linh giác trong lúc hoảng hốt hiện ra một loại cảm giác mông lung, hai mắt Dịch Thư Nguyên khép hờ, chỉ chừa khóe mắt, tựa như muốn từ khóe mắt trong thấy thứ gì.
"Meo... Ngao !"
Một tiếng kêu bén nhọn đáng sợ trong chốc lát vang lên trong đầu Dịch Thư Nguyên, hắn kinh hãi và thân thể hơi run lên, thoáng cái mở mắt.
Cái này như là một tiếng mèo kêu, nhưng quá mức thê lương, cũng có vẻ quá mức sợ hãi, là một loại tiếng bỗng nhiên chuyển biến dồn dập, giờ phút này trong đầu Dịch Thư Nguyên cũng dư âm từng trận.
Căn bản không giống như là tiếng mèo con đáng yêu trong ấn tượng Dịch Thư Nguyên có thể phát ra.
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, lúc Dịch Thư Nguyên thu tay lại, da gà trên cánh tay nổi cũng đã nổi hết lên.
"Yêu vật! Hơn nữa còn vô cùng hung ác!"
Dịch Thư Nguyên xoa xoa đôi bàn tay, bỏ tay áo xuống.
"Yêu quái này ngay cả đầu của thổ địa công cũng dám chém, tiên sinh, chúng ta nhanh đi thôi!"
Hôi Miễn cực kỳ sợ, ở cùng Dịch Thư Nguyên lâu rồi, một mực theo Dịch Thư Nguyên tu luyện, khiến cho linh giác của Hôi Miễn cũng trong lúc vô tình trở nên càng mạnh hơn.
Tuy rằng Hôi Miễn không thể có cảm thụ trực quan giống như Dịch Thư Nguyên, càng không có khả năng nghe được một tiếng tru thét rợn người kia, nhưng loại thời điểm này trực giác của nó cũng không kém.
Dịch Thư Nguyên nhíu mày nhìn thôn trại nơi xa.
"Trước qua bên kia nhìn xem!"
Hắn dầu gì cũng tự xưng là người tu tiên chính đạo, không thể nào ngồi yên không lý đến, ít nhất cũng phải thăm dò rõ ràng một chút tình huống.
Chính như Dịch Thư Nguyên nói, bên đó là một cái thôn trại, toàn bộ thôn đều đã bị vây lại.
Dọc theo đường đất một mực tiến lên là đến chính diện thôn trại, nơi đây còn chồng lên lên một cổng vòm bằng đá, có lẽ bởi vì thời giờ còn quá sớm, giờ phút này hai cánh cửa lớn bằng gỗ vẫn còn đang khóa chặt.
Trong thôn trại rõ ràng cho thấy có dấu vết người, ít nhất Dịch Thư Nguyên có thể cảm nhận được nhân khí ở trong đó.
Điều này cũng làm cho Dịch Thư Nguyên hơi thở ra một hơi, hắn chỉ sợ cả một thôn trước mặt là thôn chết.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên đứng ở trước cửa cũng gặp khó khăn.
"Ngươi nói xem, chúng ta trực tiếp nhảy vào thì có bị coi là kẻ trộm rồi bị đánh không?"
Dịch Thư Nguyên nói giỡn một câu, không đợi Hôi Miễn đáp lời, hắn liền trực tiếp gõ cửa.
"Bành bành bành... Bành bành bành... ."
"Có ai không? Có thể thuận tiện mở cửa cho đi vào không, có ai không?"
"Bành bành bành... ."
Động tĩnh gõ cửa của Dịch Thư Nguyên khá lớn, rất nhanh liền có tiếng bước chân đi tới cửa thôn.
"Cạch cạch kẹt kẹt kẹt kẹt... ."
Cửa gỗ chầm chậm được mở ra từ bên trong, nhưng chỉ mở một khe nhỏ, hơn nữa có cái gì đó mắc kẹt ngay góc cửa, một người nam tử thông qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Dịch Thư Nguyên lập tức rất phối hợp, đi đến phạm vi tầm nhìn bọn họ có thể thấy rõ.
"Ca, thoạt nhìn là nho sinh?"
"Hỏi một chút lại tính!"
Tất cả âm thanh nghị luận của hai người bên trong đều bị Dịch Thư Nguyên nghe được, hắn cũng đợi đối phương đến hỏi.
"Ngươi từ đâu tới? Chỉ có một mình ngươi?"
"Đúng vậy, ta từ núi bên đó đi tới, tiện đường đi nhờ xe ngựa một đoạn, tới đoạn đường tự mình đi thì thấy bên này có thôn trại, muốn đến mua phần cơm ăn!"
Núi bên đó?
Sau hai câu nói, bên trong cánh cửa đã không chỉ có hai người nữa rồi, mặt khác lại hội tụ tới thêm bảy tám người nam tử, có người còn cầm lấy những vật như côn bổng cào sắt trên tay.
"Núi bên đó đều là chướng khí, làm sao ngươi tới được? Không biết nơi đây có cướp đường sao?"
Chướng khí?
Dịch Thư Nguyên gần như là trả lời ngay.
"Không biết nữa, ta đi cùng một đội xe ngựa tới, đến nơi này liền không tiện đường nữa rồi, bọn họ không chở ta nữa, ta từ xứ khác tới đây, cũng không biết nơi này có cướp đường nha..."
Một chỗ trên tường vây của thôn trại, có người bò lên nhìn một chút, quả thật chỉ có một mình Dịch Thư Nguyên.
Sau đó bên trong cho thấy rõ ràng là đang thương lượng gì đó, cũng không lâu lắm cửa thôn trại từ từ mở ra.
Giờ phút này gần mười nam tử bên trong cánh cửa thấy được Dịch Thư Nguyên lẻ loi một mình đứng ngoài cửa.
Dịch Thư Nguyên vừa thấy thế trận này, bị "Dọa" khiến cho thân thể run lên, sau đó rụt lùi vài bước, trên mặt hiện ra vẻ kinh hoảng.
"Ây ây ây, ta chỉ là đi ngang qua, không có tiền bạc cũng không có hàng hóa, có chuyện gì từ từ nói."
Vừa thấy người ở ngoài cửa bị hù dọa, tâm tính của người bên trong cánh cửa ngược lại liền cảm thấy thoải mái hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận