Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 206: Miêu yêu cửu mệnh (2)

Dịch Thư Nguyên khẩn trương cả buổi nhìn thấy hoa quả cũng thấy khát, chắp tay gửi lời cảm ơn tới sơn thần.
"Vậy ta liền không khách khí!"
"Ôi ôi, tiên trưởng làm thế tiểu thần không nhận nổi!"
Dịch Thư Nguyên nhìn dáng vẻ của vị sơn thần này vẫn còn có chút khẩn trương như cũ, nhịn không được cười lên.
"Nói chuyện như thế này rất mệt, vẫn là ngồi xuống vừa ăn vừa nói đi."
Dịch Thư Nguyên ngồi xuống trước, vỗ vỗ viên đá bên cạnh gật đầu với sơn thần, người sau do dự một chút, cũng ngồi xuống ở bên cạnh.
Dịch Thư Nguyên cũng không khách khí, cầm lấy một quả trái cây hít hà, tiếp đó gặm một cái.
"Rặc rặc ! ".
Đây là một quả hồng hoang dã không biết giống gì, nhưng ăn vào vô cùng ngon miệng, có chút giống như quả hồng giòn kiếp trước, chỉ là càng thêm ngọt.
Nhai nuốt xuống thịt quả trong miệng, nhìn sơn thần bên người vẫn hơi có chút khẩn trương như cũ.
"Miêu yêu này có lẽ đã ẩn thân ở nơi đây đã nhiều ngày rồi, nếu như núi này có ngươi là sơn thần coi chừng, vậy tại sao không nghĩ biện pháp tấu lên thượng thần?"
Sơn thần kia cười khổ nói.
"Thượng tiên nói đùa, tiểu thần không nhập lưu giống như ta đây, nào có năng lực thượng đạt thiên thính chứ, huống hồ miêu yêu này vô cùng hung lệ, lại khiến cho khắp núi đều là chướng khí, tiểu thần căn bản ngay cả hiện thân cũng không dám."
"Tiên sinh không chỉ là cứu bá tánh gần đó, càng cứu được chim bay cá nhảy trong núi, cứu được tiểu thần ta!"
Dịch Thư Nguyên lại nghiêm túc đánh giá sơn thần bên người.
Tuy rằng trông mặt rất kỳ quái, nhưng cũng không phải là thứ lệ khí gì, đúng là chính tu, nhưng mà nghĩ đến không tính là chính thần, hơn phân nửa dính tới chút đền thờ dâm thần.
Chỉ là Dịch Thư Nguyên cũng không nói phá, chỉ cần không phải tà túy, hắn cũng không quản tới loại việc không quan trọng này.
"Vậy sơn thần đại nhân cũng biết lai lịch của yêu quái này chứ?"
"Tiên trưởng nói thể tiểu thần không nhận nổi, chỉ là tiên trưởng chẳng lẽ không biết lai lịch của yêu quái này sao?"
Sơn thần có chút được sủng ái mà lo sợ, cũng kinh ngạc vị tiên tu ở trước mắt vậy mà không biết lai lịch của yêu vật trong núi?
"Quả thật không rõ ràng, mong rằng sơn thần báo cho biết."
Dịch Thư Nguyên cũng chính là thuận miệng hỏi, không ngờ sơn thần hình như thật sự rõ ràng.
Sơn thần giật mình một cái, thì ra là tiên tu cao nhân trên đường tới nơi này, phát hiện yêu vật quấy phá, liền trực tiếp ra tay trợ giúp tru sát!
Việc này liền khiến cho sơn thần càng nhiều thêm vài phần kính trọng.
"Tiên trưởng có chỗ không biết, yêu quái này là có lai lịch, thời điểm nó mới tới thì ta còn không phân biệt ra, về sau mới hiểu được, nghiệp chướng này chính là Cửu Mệnh Miêu Yêu Huyền Cơ!"
"Cửu Mệnh Miêu Yêu Huyền Cơ?"
Dịch Thư Nguyên nhìn qua Hôi Miễn đang vô cùng vui vẻ gặm hoa quả, ngay cả phản ứng nó cũng không có, nhất định là cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng chỉ từ trên danh tiếng này liền thấy rõ tuyệt đối không dễ chọc, thậm chí để cho Dịch Thư Nguyên nhớ tới một chút bóng mờ trong một bộ phim truyền hình lúc nhỏ kiếp trước.
Sơn thần gật đầu nói.
"Chính là yêu quái này, liền ngay cả thiên thần cũng đang lùng bắt nó, nhưng mỗi lần đều để nó đào thoát, đồn đại nó chỉ còn thừa một mạng cuối cùng."
Nói xong, sơn thần liếc mắt nhìn Dịch Thư Nguyên, không khỏi lần nữa chắp tay.
"Hiện giờ xem ra, nghiệp chướng này còn tới hai mạng, chỉ là nó lại đụng vào tiên trưởng, hai mạng hiển nhiên không đủ!"
Thần sắc của Dịch Thư Nguyên như có điều suy nghĩ.
Nhớ lại tình huống vừa rồi, thời điểm miêu yêu kia đào thoát quả thật quỷ dị, rất giống mất một mạng liền ve sầu thoát xác.
Chỉ bất quá hiển nhiên sau khi chết một lần, thì tuyệt đối sẽ suy yếu rất lớn.
Nếu không vừa mới kiếm thứ hai không phải là xuất kỳ bất ý một kích trúng nhược điểm, vả lại uy năng bản thân cũng thấp, rất khó giết chết yêu vật trạng thái chỉ còn một cái mạng này.
"Không biết là nó vận khí kém, hay là ta vận khí tốt nữa."
Dịch Thư Nguyên nhịn không được nói một câu như vậy, câu này một lời nhưng hai ý nghĩa.
Nhưng sơn thần nghe vào trong tai lại là một loại hiểu rõ khác.
"Yêu nghiệt này làm nhiều việc ác, hung danh lan ra bên ngoài, là gặp báo ứng!"
"Đúng, là gặp báo ứng! Chết như vậy là còn tiện nghi cho nó đấy!"
Hôi Miễn cũng cùng nói một câu, bị Dịch Thư Nguyên trực tiếp gõ một cái vào đầu.
"Ngươi nhiều chuyện!"
Nhìn Hôi Miên ôm đầu vẫn không quên ăn như cũ, Dịch Thư Nguyên vừa nhìn về phía sơn trại, ánh mắt hơi nheo lại.
"Nó thật sự chỉ còn hai mạng sao?"
Lời này khiến cho sơn thần sợ tới mức thân thể hơi run lên.
Miêu yêu này hung hăng lại tàn ác như vậy, danh tiếng đa số đều là đang giảo hoạt hoạt cùng với khó chơi, giết nó một lần cũng cực kỳ khó khăn, về sau thường thường sẽ mất đi tung tích ở ẩn, tu vi còn không ngừng tăng lên.
Hôm nay gặp gỡ cao nhân bực này, trực tiếp một kiếm mất hai mạng, có lẽ miêu yêu cũng chết hết mạng rồi đi!
Thực tế kiếm thứ nhất đáng sợ nhất, trực tiếp xuyên thủng tử phủ, có thể nói là phá nguyên thần yêu hồn, cho dù còn có mạng cũng không chiếm được chỗ tốt, phì phì, khẳng định đã hết mạng rồi!
"Nhất định là đã chết hết rồi, nhất định là đã chết hết rồi!"
Sơn thần nói như vậy, cũng giống như là đang tự an ủi mình.
"Vậy thì tốt rồi!"
Dịch Thư Nguyên chống chân đứng dậy, vỗ vỗ quần áo nói.
"Đêm đã khuya, ta cũng nên đi rồi, không quấy rầy nữa."
"Tiên sinh, mang theo trái cây đi!"
Hôi Miễn ôm rổ không chịu buông tay, sơn thần một bên cũng vội vàng phụ họa.
"Kính xin tiên trưởng vui lòng nhận cho!"
Dịch Thư Nguyên cũng không khách khí, trực tiếp thu một giỏ quả dại vào trong tay áo, chắp tay về phía sơn thần.
"Đa tạ rồi!"
"Tiên trưởng có thể lưu lại tục danh hoặc là tiên hào không? Cũng để cho tiểu thần khắc ở trong tâm khảm, thời khắc cảm ơn!"
Sơn thần hiển nhiên vẫn còn có chút để trong lòng đối với cái này.
Hôi Miễn ôm nửa quả đào nhảy đến đầu vai Dịch Thư Nguyên, ha ha, biết tiên sinh lợi hại, muốn biết tục danh rồi hả?
"Tiên sinh gọi là…"
Nói được một nửa, Hôi Miễn lại dừng lại, nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, người sau cho một cái ánh mắt "Có chút tiến bộ", sau đó nhìn sơn thần nói.
"Dịch Đạo Tử! Cáo từ."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên vung tay áo, hóa ra một cơn gió màu xanh lá, bản thân hóa vào trong gió mà đi, tan biến khỏi trước mắt sơn thần.
Gió mát nổi lên, sơn thần liền hoàn toàn không cảm giác được khí tức của tiên nhân, y nhìn theo gió mát rời đi, nhưng lại không biết cuối cùng bay về phía nào.
"Dịch Đạo Tử."
Sơn thần lầm bầm, sau đó nhìn bốn phía một chút, lại độn vào trong đất biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận