Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 89: Chính nghĩa thì được ủng hộ (1)

"Đông đông đông tùng tùng tùng..."
Tiếng trống bỗng nhiên truyền đến khiến cho mọi người trong địa lao đều cả kinh.
Có người đánh trống? Chẳng lẽ lại có người nửa đêm đánh trống kêu oan?
Đây quả thật là đã san bằng một lớp thì một lớp khác lại tới, Lâm Tu chỉ có thể kêu quan sai trong ngục coi chừng Cổ Vân Thông cho tốt, còn mình lại cùng đám người Huyện úy nhanh chóng đi về phía công đường.
Nha dịch trực ban vừa nãy bên trong địa lao gặp chuyện không may cũng đã rời giường, cầm thủy hỏa côn trong tay chạy chậm tới đây, đi đến công đường trước một bước, bày sẵn xong tư thế, chuẩn bị một hồi hò hét "Uy vũ".
Mấy người Huyện lệnh và Huyện úy cùng với Dương Bình Trung vốn đang ở trong địa lao giờ cũng cùng nhau rời bước đi đến.
Nhưng đám người Lâm Tu còn chưa có tiến vào công đường, đã có nha dịch thủ vệ vội vàng chạy tới cản bọn họ lại.
"Đại nhân, trước không cần thăng đường, chúng ta không phát hiện người đánh trống!"
"Cái gì? Chẳng lẽ là giương đông kích tây?"
Giờ khắc này, Huyện úy cùng với Dương Bộ đầu đều đồng thời biến sắc.
"Không tốt, nhanh đi tới địa lao ! ".
Hai người hầu như làm ra phản ứng trong nháy mắt, tới từ nơi nào liền xông về phía đó, Dương Bình Trung bứt lên trước trăm mét, Huyện úy càng là đưa chân hất một cát, liền đá bay trường cung cùng mũi túi tên trong tay nha dịch bên cạnh, lăng không tiếp được sau đó liền nhảy về phía mái hiên.
Phản ứng này nhìn khiến nha dịch vừa mới nói chuyện ngây người, gã cũng không ý thức được đây là do lời của mình dẫn đến.
Lâm Tu ở một bên đồng dạng có chút vội vàng xao động, nhưng y biết mình không đuổi kịp đi, hơn nữa cho dù đi cũng chỉ có thể là vướng víu, lập tức cảm thấy tâm phiền ý loạn.
"Lúc các ngươi đến tiếng trống có lẽ vẫn chưa ngừng đúng không, nhưng lại không nhìn thấy cái gì sao?"
"Ách, hồi bẩm đại nhân, một khắc chúng ta mở cửa tiếng trống này liền ngừng, khi đi ra ngoài chỉ thấy dùi trống lăn trên mặt đất, còn lại xung quanh không thấy nửa cái bóng người, lúc ấy mấy người chúng ta cũng có chút sợ, còn tưởng rằng lại có quỷ tới..."
"Đúng đúng, đại nhân, mặc dù không có phát hiện người đánh trống, nhưng mà bên ngoài còn có mấy người, mời đại nhân theo chúng ta đi ra cửa nhìn xem!"
"Hả?"
Lâm Tu sửng sốt một chút, bị hai tên nha dịch này làm cho có chút hồ đồ rồi, cái gì gọi là không thấy người đánh trống nhưng bên ngoài lại có mấy người? Nhưng y cũng mặc kệ nhiều như vậy, trực tiếp đi theo hai người cùng đi ra cửa, hai đội nha dịch cầm thủy hỏa côn đứng hai bên trên công đường cũng theo sát bên người.
"Đại nhân, chính là những người này!"
Nhìn qua tình huống bên canh giá trống ngoài cửa, Lâm Tu cuối cùng cũng đã hiểu ra, nguyên lai bên cạnh khung trống có ba người lưng tựa lưng hôn mê, thân thể bị người dùng dây thừng buộc chặt vài vòng, mà vị trí giá trống còn có một hài tử đang mê man ngồi dựa vào, trên người đắp một tầng áo.
Rất hiển nhiên, bốn người này đều khó có khả năng là người đánh trống, cho nên người đánh trống đại khái khả năng là muốn làm cho người tới đây phát hiện bốn người này, có lẽ chưa chắc là giương đông kích tây tập kích địa lao?
Lâm Tu suy nghĩ cẩn thận những thứ này, sau đó nhìn hai thủ vệ nha dịch kia.
"Vừa rồi vì sao không nói những thứ này?"
Nha dịch chợt cảm thấy căng thẳng, cẩn thận đáp trả.
"Ách, này, ta vừa định nói đến đấy, lời mới nói đến một nửa, Huyện úy đại nhân cùng với Dương Bộ đầu bọn họ liền đã chạy ra ngoài rồi..."
Lâm Tu khẽ lắc đầu.
"Bọn họ đi xem cũng tốt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đúng rồi, các ngươi đã tra xét mấy người kia chưa?"
"Chúng ta không dám tự tiện điều tra, đợi các đại nhân tới để định đoạt."
Lâm Tu nhẹ gật đầu, nói với người bên cạnh.
"Kiểm tra một chút, nhìn xem có thể phát hiện cái gì hay không."
"Vâng!"
Hai gã bộ khoái còn dư lại bên người Lâm Tu lập tức đi đến bên ba người kia, bắt đầu kiểm tra.
Bởi vì là trống chuyện công của huyện nha vang rồi, cho nên bây giờ sẽ không ngừng có nhân viên huyện nha nghe tiếng trống mà chạy tới, chỉ là không thấy thăng đường lại thấy một đống lớn người vây quanh ở vị trí ngoài cửa liền có chút kỳ quái.
Đúng lúc lão giáo đầu cũng đã tới, sau khi hỏi thăm đôi câu với nha dịch gần đó, lão cũng vội vàng đi đến gần.
Lâm Tu vừa thấy lão giáo đầu tới đây, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Lục giáo đầu tới rất đúng lúc, tối nay Cổ Vân Thông dường như trúng tà, giờ phút này lại có người nửa đêm đánh trống dẫn chúng ta tới xem xét mấy người kia, ngươi mau nhìn xem mấy người kia phải chăng có gì khác thường?"
"Tuân mệnh!"
Lão giáo đầu đi đến, hai gã bộ khoái kia cũng nhường ra một chút, sau khi ba người cùng nhau kiểm tra, ánh mắt nhìn qua nhau một chút, đều có thể thấy được trên mặt đối phương viết hai chữ kinh hãi.
Vẫn là lão giáo đầu dùng âm thanh người xung quanh đều nghe được mở miệng nói.
"Ba người này gân cốt tráng kiện, vóc dáng mạnh mẽ, đều không phải là người bình thường, hẳn là hạng người thân mang võ công, hơn nữa công phu không kém, nhưng toàn bộ đều bị trọng thương, hẳn là bị cao thủ khác tạo thành!"
Sau khi cân nhắc lời nói một chút, lão giáo đầu nhìn Lâm Tu, tiếp tục nói.
"Đại nhân, công lực của người ra tay thật sự mạnh vượt quá sức tưởng tượng của lão phu, lực lượng trong đó trực tiếp phá kinh mạch ba người, thế cho nên mấy chỗ đại huyệt của ba người liền nổi lên vết ứ đọng, đây là biểu hiện nội công bị nội lực bên ngoài phế lộ ra, mà ba người này riêng phần mình chỉ chịu một kích nhất thời..."
Khi đang nói chuyện, lão giáo đầu liền kéo áo ngực một người trong đó, lộ ra lồng ngực, trên mấy chỗ huyệt vị nhâm mạch trên ngực trực tiếp hiện ra điểm đỏ tụ huyết.
Lâm Tu tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng vừa nghe đã biết rõ rất khó lường, mà lão giáo đầu lại theo bản năng nhìn đường đi xung quanh, dường như trong bóng tối ẩn núp một vị tuyệt thế cao thủ.
"Đại nhân, nơi này có một tờ giấy viết chữ!"
Một bộ khoái bỗng nhiên phát hiện một trang giấy ở giữa phần lưng ba người dựa vào nhau, lập tức cẩn thận rút ra đứng dậy giao cho Lâm Tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận