Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 271: Trước vâng dạ sau oán hận (1)

Vô số khách hành hương thét chói tai, đồng loạt chạy tới phía cửa ra của miếu hà bá sông Khai Dương.
Lúc này nào có ai lo lắng dung nhan với nhã nhặn gì nữa, nên chen lấn thì chen lấn, nên xô đẩy thì xô đẩy, lư hương lật ngã nghiên mực lật đổ.
Lúc đầu người ngoài miếu hà bá vốn chuẩn bị vào miếu thấy tình thế không ổn liền chạy trốn trước một bước, sau đó chỉ thấy trong miếu một trận gà bay chó chạy, người vừa mới đi vào cũng nhao nhao chạy trốn.
"Mau mau mau, miếu sắp sụp xuống rồi!"
"Mau ra ngoài!"
"Người phía trước đừng cản đường! ".
Dịch Thư Nguyên đứng ở sau đỉnh hương trong nội viện chánh điện, không để ý tới rất nhiều khách hành hương đang hoảng sợ chạy trốn xung quanh.
Những người khách hành hương vội vàng chạy trốn, nhưng không đến mức đụng vào đại đỉnh thiên quân, nhao nhao tránh khỏi xung quanh Dịch Thư Nguyên, lúc này bọn họ căn bản cũng chẳng quan tâm tới người bên ngoài, thậm chí phần lớn không phát hiện có người đang đứng không nhúc nhích ở đó.
Bên ngoài vẫn còn tiếp tục huyên náo, lúc này khách hành hương bên trong chánh điện ngược lại đã chạy hết rồi.
Nơi đây chỉ còn có một mình Dịch Thư Nguyên đứng trước đỉnh hương, nhìn tượng thần hà bá đang đang lắc lư.
"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm."
Tượng thần Thủy Thần không ngừng rung lắc, trên người bức tượng đắp bằng đất sét bắt đầu xuất hiện âm thanh "Rặc rặc rặc rặc", trên người đã xuất hiện một chút vết rạn nho nhỏ.
Dịch Thư Nguyên cũng cảm thấy trong lòng hơi kinh sợ, động tĩnh này cũng thật sự không nhỏ!
Nhưng mà mặc dù trên cảm giác rất không rõ ràng, nhưng Dịch Thư Nguyên cũng biết rõ công đức của mình khẳng định có hao tổn một chút, chỉ là công đức tổn hao kia tựa như dạo qua một vòng lại trở về, hơn nữa Dịch Thư Nguyên phát hiện công đức của hắn rõ ràng còn tăng lên!
Bỏ qua những suy nghĩ này, Dịch Thư Nguyên lần nữa nhìn trong ngoài miếu thờ.
Sự tình trong miếu thờ đã phát sinh trong thời gian khoảng hơn mười hơi thở, chắc hẳn Thủy Thần sông Khai Dương không đến mức không phát hiện được chứ nhỉ?
Trong thần phủ của Thủy Thần sông Khai Dương, một khắc Dịch Thư Nguyên cắm cây hương trong tay vào đỉnh hương.
Thủy Thần Khai Dương nguyên bản đang nằm ở trên giường đá nghỉ ngơi bỗng nhiên ngửi thấy được một cỗ kỳ hương, mùi thơm này khiến cho gã vô cùng nghiền, thân thể cũng cảm thấy hơi đầy lên, pháp lực thần đạo trên người cũng trở nên càng thêm nồng đậm.
"Đây là cái gì, đây là cái gì? Hương khói có lực lượng công đức? Không có giống, nhưng mà thật tuyệt, thật tuyệt…”
Nhưng loại cảm giác hưng phấn này cũng không có kéo dài lâu, thời gian khoảng một hơi thở, Thủy Thần Khai Dương bắt đầu có loại cảm giác thở không ra hơi.
"Ách."
Hương vị của loại hương khói này trở nên càng thêm nồng đậm, nhưng toàn thân Thủy Thần Khai Dương bắt đầu thấy không khỏe, hơn nữa còn sinh ra cơn đau đớn.
Loại thống khổ này lúc đầu chỉ hơi đau, sau đó lại càng lúc càng mạnh, tựa như người rơi vào trong nước, càng giống như thân thể Kim Thân đều muốn bị xé nứt!
"A ! ".
Thủy Thần Khai Dương đau khổ đến mức khó có thể kiềm chế, trực tiếp lăn từ trên giường đá xuống.
"Phốc!"
Một ngụm máu màu kim hồng phun ra từ trong miệng, màu đỏ trong này đại biểu cho máu của bản thân yêu thể, nhưng màu vàng chính là dấu hiệu Kim Thân tổn hại.
"Người đâu, tới đây! ".
Vài tên thị vệ thủy tộc nhảy vào trong Thủy Thần Điện, lại phát hiện Thủy Thần đại nhân ngày bình thường uy thế vô tận đã ngã xuống trước giường đau khổ cuộn mình, trên người xuất hiện từng đạo vết rạn, không ngừng có kim quang tán dật ra từ trong vết rạn.
"Thủy Thần đại nhân!"
"Thủy Thần đại nhân?"
"Ách a ! ô rống ! ".
Thủy Thần Khai Dương đau khổ đến phát ra tiếng gào thét, thần quang trên người như là mảnh vỡ, đồng thời yêu khí trên thể phách cũng trở nên nồng nặc lên, gã lảo đảo, thậm chí căn bản không kịp chạy ra khỏi điện, liền trực tiếp hiện ra nguyên hình.
"Ô rống ! ".
Thân thể lúc ban đầu của Thủy Thần Khai Dương là một con cá nheo đen cực lớn, giờ phút này trực tiếp hiện ra nguyên hình trong điện, lập tức đè ép nghiền nát một số trụ cột ở hành lang.
"Ầm ầm ình ình."
Trong Thủy Thần Điện ầm ầm một mảnh, tựu như thần miếu trong sông giờ phút này.
"Ầm ầm."
Thủy Thần Điện trực tiếp đổ sụp xuống, bên trong một đám nước bùn, một con cá nheo màu đen khổng lồ bơi ra bên ngoài.
Lúc này cho dù Thủy Thần Khai Dương dù có trì độn hơn nữa, cũng thông qua cảm ứng biết được vấn đề xảy ra ở nơi nào.
Ở thần miếu Bạc Vân Cảng, nhất định phải mau chóng tiến đến!
Tư cách là Thủy Thần của sông Khai Dương, bản thân thủy độn trong sông mà đi tốc độ tự nhiên rất nhanh, hơn nữa Thủy Phủ của gã cũng chỉ cách Bạc Vân Cảng hơn hai trăm dặm, cho nên không bao lâu sau, Thủy Thần đã tiếp cận tới thuỷ vực Bạc Vân Cảng.
Sau khi đến chỗ này, cái loại cảm giác thống khổ ngược lại miễn cưỡng có thể chịu được rồi, nhưng mà toàn bộ thân thể kể cả tâm thần cũng đều đang ở bên trong một loại rung động lắc lư.
"Bành."
Trên một chỗ vịnh nước của con sông Khai Dương, mặt nước bỗng nhiên nổ tung ra một đoàn bọt nước cực lớn.
Một đạo khí lưu vô hình bay lên từ trong nước, tiến về phía miếu hà bá của sông Khai Dương, mà lúc này, khách hành hương nguyên bản bên trong miếu thờ vừa nãy trong hoảng hốt lo sợ tất cả đều đã chạy ra ngoài.
Bộ phận khí tức tới trước miếu hà bá hóa thành một người nam tử trung niên mặc trường bào mây đen, vừa rơi xuống đất thậm chí đứng cũng không vững, thất tha thất thểu chạy tới bên trong điện miếu hà bá.
"Ầm ầm."
Tượng thần hà bá trong chánh điện rốt cuộc sụp đổ.
"Ài ôi!"
Thủy Thần sông Khai Dương vừa đến trong nội viện điện hà bá cũng kêu lên một tiếng mới ngã xuống đất, như chó gặm bùn.
Dịch Thư Nguyên đã cầm một tay vào trên ba đốt hương, giờ phút này nghiêng người ra phía sau nhìn xem.
Liền thấy được một nam tử đang chật vật đứng dậy, thần quang trên người rời rạc, nhưng có thể nhìn ra là Thủy Thần của sông Khai Dương không thể nghi ngờ.
Thủy Thần của sông Khai Dương cũng không phải là mù lòa, đương nhiên thấy được Dịch Thư Nguyên, cũng đương nhiên minh bạch nguyên nhân khẳng định là ở trên thân người này, trên thân người này có Thượng Thanh khí vờn quanh, tiên vận bốc lên, không cần phải nói cũng biết là người trong tiên đạo, lại càng không cần phải nói nhất định là hạng người đạo hạnh cực cao.
"Thủy Thần Khai Dương Niên Triêu Sinh bái kiến tiên trưởng, bái kiến tiên trưởng, cầu xin tiên trưởng thu hồi lại thần thông, thu hồi lại thần thông, có chuyện gì cùng nhau thương lượng! ".
Thủy Thần lảo đảo đi đến trước mặt Dịch Thư Nguyên, mất thăng bằng trực tiếp quỳ trên mặt đất, gã cũng không nhấc nổi thân nữa, không ngừng chắp tay thi lễ cầu khẩn với Dịch Thư Nguyên.
Đây cũng không phải là vấn đề tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, đối phương đây là muốn thu pháp lực thần đạo mấy trăm năm khổ tu của gã!
Nếu như là tiên nhân, mình tư cách là Thủy Thần có lẽ còn có chỗ để thương lượng, có lẽ còn có hiểu lầm gì đó, dù sao những năm này mình cũng không ra ngoài đắc tội người nào.
"Nhìn trên mặt mũi Thiên Đế, cầu tiên trưởng tha cho ta một mạng ! ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận