Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 366: Quái sự truy tung (2)

Nam tử ăn đùi gà nhìn con chồn nhỏ này, cũng thấy vô cùng mới lạ, thấy qua người nuôi mèo nuôi chó nuôi ưng nuôi rùa nuôi cá, chưa thấy qua người nuôi chồn.
Kết quả là con chồn kia ăn đồ ăn còn thật nhanh, cái đùi gà kia gặm vài cái đã hết, tiếp theo liền ngồi thẳng lên dùng móng vuốt chỉ vào mấy cái chén đĩa khác trên bàn.
Ngón tay của Tiểu Hôi chỉ vào món nào, Dịch Thư Nguyên liền gắp món đó, thẳng đến khi chén nhỏ tràn đầy, ai ngờ Tiểu Hôi rõ ràng còn chỉ bầu rượu phía nam tử, bị Dịch Thư Nguyên trừng mắt liếc qua.
"Ngươi từ lúc nào học uống rượu rồi?"
Tiểu Hôi lập tức thu hồi móng vuốt, bắt đầu vùi đầu ăn uống.
Nam tử này thấy thế liền trợn mắt há hốc mồm, như này cũng quá là con mẹ nó nhân tính đi, quả thực là đã thành tinh rồi!
"Chúng ta cũng ăn thôi!"
"Ách tốt."
Dịch Thư Nguyên nhắc nhở một câu, mời nam tử cùng nhau bắt đầu dùng bữa, người sau khả năng cảm thấy có chút xấu hổ, còn tự dùng rượu của mình rót rượu vào chén của Dịch Thư Nguyên, trong miệng cũng nói là bồi lễ, mà Dịch Thư Nguyên cũng không cự tuyệt.
Thịt gà mềm nhừ rút xương, thịt cá càng là ngon vô cùng, thức ăn còn lại cũng đều có đặc sắc riêng, hai người ăn miệng đầy dầu.
Hơn nữa thêm một con chồn cực kỳ tham ăn, tốc độ tiêu diệt thức ăn rõ ràng còn vượt qua tốc độ tiểu nhị tửu lâu mang thức ăn lên.
Dịch Thư Nguyên cùng nam tử cũng coi như là dần dần quen thuộc hơn.
"Nói như vậy huynh đài đang một mực giúp đi tìm người?"
"Ài, cũng không gạt ngươi, hiện giờ ta đã từ tìm người thành trốn người rồi, tìm lâu như vậy không thấy tung tích, cũng không có mặt mũi trở về."
Trên người Dịch Thư Nguyên có một loại khí tức tươi mát tự nhiên, tự nhiên khiến người ta dễ dàng nguyện ý tin tưởng, hơn nữa sau khi dần dần quen thuộc nhau hơn, nam tử đối diện lấy kinh nghiệm nhìn người của bản thân, nhìn ra được đối phương là một người tốt, tiêu sái tùy tính, thế cho nên cũng hiếm khi được tố khổ cùng người lạ.
Nam tử tên là Vương Vân Xuân, nhân sĩ Thiển Châu phía tây nam Trường Phong Phủ, coi như cũng tự xưng là người giang hồ, còn hiểu được một loại thổ pháp, trong vòng tròn bằng hữu luẩn quẩn cũng có chút danh khí gọi là Thần Hành Thái Bảo ngàn dặm truy tung.
Đương nhiên ở địa phương của mình, danh khí côn đồ của Vương Vân Xuân lại càng lớn, cũng coi như là lưu manh trong mắt người thường.
Hơn một tháng trước, bằng hữu của gã dẫn theo một lão nhân thân thể còng xuống, chảy đầy nước mắt vẩn đục quỳ ở trước mặt gã không ngừng dập đầu, cầu xin gã hỗ trợ tìm tôn nữ của mình, nói vài ngày trước mơ thấy cháu gái bị người xấu bắt đi.
Vương Vân Xuân tuy rằng bị người ta cho rằng là côn đồ, nhưng cũng không thể để một lão nhân thất tuần dập đầu với mình, lập tức nâng đối phương dậy lên tiếng hỏi nguyên do.
Nguyên lai tiểu nhi tử của lão nhân kia ở rể nhà khác, người một nhà lại ở Lưu Châu xa gần ngàn dặm, căn bản không thể nào biết rõ sự tình của tôn nữ vài ngày trước.
"A? Nói như vậy lão nhân kia là đang đoán?"
Ngữ khí của Dịch Thư Nguyên cũng hơi cải biến, hiển nhiên là nổi lên hứng thú, thậm chí tiết tấu ăn của Hôi Miễn cũng chậm lại.
Vương Vân Xuân cầm lấy một cái cánh gà trong tay, nghe vậy chỉ là thở dài.
"Ta cũng là cảm thấy như thế, nhưng không chịu nổi lão nhân liên tục dập đầu, lão còn lấy toàn bộ tiền tích lũy trong nhà đều đưa cho ta, trọn vẹn 62 lượng bạc, cộng thêm một cây kim trâm của vong phu lưu lại…"
"Ngươi cầm?"
Nghe Dịch Thư Nguyên hỏi như vậy, trên mặt Vương Vân Xuân lộ ra lúng túng, hơi do dự sau đó nhẹ gật đầu.
"Tiền tài động nhân tâm, nhiều tiền như vậy, ta cũng là bị quỷ mê hoặc tâm hồn, cảm thấy ngu sao không cầm, nhiều nhất sai người ở Lưu Châu hỏi thăm tin tức, ai ngờ qua hai ngày liền có bằng hữu phát hiện lão nhân đã chết cóng ở đầu đường."
"Ài, về sau ta mới hiểu được vì sao một lão nhân thất tuần lại có thể xuất ra nhiều tiền như vậy, hóa ra lão đã bán đổ bán tháo hết cả nhà cửa đi."
Dịch Thư Nguyên nghe xong trong lòng cũng có chút không có tư vị.
"Vậy huynh đài nhất định là đi Lưu Châu rồi đi?"
Nghe nói như thế, Vương Vân Xuân cảm thấy kinh ngạc nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh nghĩ như vậy sao?"
Dịch Thư Nguyên vô cùng khẳng định gật gật đầu.
"Nếu không ngươi cũng không cần thổ lộ những thứ này với một người xa lạ như ta, hoàn toàn có thể giả bộ như không có việc gì phát sinh!"
Không ngờ ngày bình thường người cùng quê coi mình là du côn, hôm nay lại bị một nho sinh lần đầu tiên gặp mặt tín nhiệm, trong lòng Vương Vân Xuân ít nhiều có chút cảm động, sau đó nhẹ gật đầu.
"Đi rồi, cũng tìm được nhà tiểu nhi tử của lão nhân kia, đúng như lão nhân chứng kiến trong mộng, lúc nhận tiền liền không thấy tôn nữ nhỏ nữa, ta qua loa tắc trách nói tận lực dò hỏi tra tìm, bây giờ đâm lao phải theo lao."
"Huynh đài không phải là ngàn dặm truy tung sao?"
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, mặt Vương Vân Xuân lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Thổ pháp thô sơ kia của ta cũng là được một lão thuật sĩ trước kia dạy, thật ra cũng chính là đại khái đo lường tính toán mệnh số, có đôi khi rất thần kỳ, có đôi khi cũng là không có đầu mối.”
“Lần này lấy được ngày sinh tháng đẻ của tiểu cô nương kia tới tay, nhưng ta cũng chỉ có thể mơ hồ cho ra một cái phương vị, liền giống như một con ruồi không đầu vậy, trong lòng khổ sở đi tới Trường Phong Phủ, lại nghe thấy có kỳ quan hồ lớn, liền đến xem thử."
Hôi Miễn phồng quai hàm ngẩng đầu nhìn Dịch Thư Nguyên, người sau suy nghĩ liền hỏi một câu.
"Có thể nói ngày sinh tháng đẻ của tiểu cô nương kia cho Dịch mỗ nghe một chút hay không?"
Vương Vân Xuân nhìn Dịch Thư Nguyên một chút.
"Tiên sinh biết đoán mệnh?"
"Cũng không hiểu lắm, nhưng đã nhận qua một người đồ đệ khá là am hiểu đạo này, nói không chừng có thể giúp đỡ một chút."
Đồ đệ hiểu, sư phụ không hiểu?
Vương Vân Xuân lại buồn bực.
Đổi thành bình thường không thể nào tùy tiện tiết lộ bát tự của người khác, nhưng lúc này cũng đã uống không ít rượu rồi, người cũng say khướt, cũng đã tố khổ hơn phân nửa, hơn nữa vị Dịch tiên sinh này lại cho người ta một loại cảm giác tín nhiệm, Vương Vân xuân rõ ràng liền cứ như vậy nói ra.
"Ngày ba tháng chạp, giờ sửu."
Nghe thấy bát tự này, trong lòng Dịch Thư Nguyên liền nổi lên một trận rung động, sắc mặt cũng hơi có biến hóa.
"Hà Hân."
"Chi ! ".
Dịch Thư Nguyên im bặt, mà Hôi Miễn nghe vậy cũng kêu lên một tiếng.
"Dịch tiên sinh, ngươi nói cái gì?"
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy có thể gặp phải việc này, cũng là một loại duyên phận, Vương huynh, ta cũng tới giúp ngươi một tay như thế nào?"
Cái này không riêng gì là sự tình của Vương Vân Xuân nữa rồi, cũng là việc của Dịch Thư Nguyên, càng là việc của Mặc Thạch Sinh.
Vốn định đợi sau khi Thạch Sinh hơi lớn lại mượn cảm ứng của bản thân y rồi đi tìm Hà Hân, cùng những thứ khách quan khác, duyên pháp của Thạch Sinh cùng với Hà Hân mới là nặng nhất, nhưng xem ra bây giờ cần phải tìm trước thời hạn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận