Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 502: Thiên Ma hóa ngoại (2)

Nhìn mọi người ngay cả Tào Ngọc Cao đều cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, Dịch Thư Nguyên tạm thời bỏ những thứ này qua một bên, dẫu sao chính hắn cũng chưa có lĩnh hội toàn bộ.
"Đương nhiên, đây chỉ là một loại cảm giác của Dịch mỗ, nhưng nếu Dịch mỗ tính toán không sai, Công Tôn Dần nhất định cũng ở trong đó."
Nếu như nói Tư Tử Xương "Ta cũng là ma" khiến cho Dịch Thư Nguyên có chỗ cảm xúc đối với ma trong lòng, như vậy hết thảy thứ chứng kiến hôm nay, khiến cho Dịch Thư Nguyên đã có nhận thức mới đối với một chữ "ma".
Đã có lộ ra bên trong, cũng có hóa ra bên ngoài.
Tư Tử Xương là một loại kiểu mẫu bản thân nhập ma, mà Công Tôn Dần khả năng cũng không phải là như Trịnh Dĩnh và Tư Tử Xương tưởng tượng như lúc ban đầu, mà là ngoài ma nào đó tập kích quấy rối.
Tình huống ngày hôm nay chỉ có hai loại khả năng.
Loại thứ nhất, tất cả đều là Thiên Đạo ma kiếp của Công Tôn Dần, hết thảy có trong có ngoài, là thiên ma tướng, phá kiếp tương đương phá ma, cũng đồng thời sẽ bài trừ tâm chướng.
Loại thứ hai, Công Tôn Dần quả thật đã nhập ma cực cao, càng đã hóa đạo thành ma, hết thảy đều là phương pháp ma đạo biến thành, dùng giả tráo thật.
Loại phía trước không thể vọng động hết thảy mọi thứ trong cảnh, loại sau thật ra có thể lấy lực lượng phá cục.
Ý của Dịch Thư Nguyên là không cần thiết quá mức vội vàng, hơn nữa đối với đạo Càn Khôn Biến của hắn mà nói, đây cũng là một cơ hội quan sát hiếm có.
Trong lòng những người còn lại vốn hoặc bất an hoặc vội vàng xao động, nhưng thấy bộ dạng bình tĩnh tự nhiên của Dịch Thư Nguyên, không khỏi cũng thấy yên ổn hơn.
!
Tiết tấu sinh hoạt bên trong bức tranh gần như đã hình thành thì không thay đổi, mặc dù có mấy người từ xứ khác đến sinh ra rất nhiều đề tài để nói chuyện, nhưng cuối cùng đều sẽ quy về bình tĩnh.
Trong cảm giác của Dịch Thư Nguyên, hình như tất cả mọi người nơi đây đều cảm thấy, những người xứ khác cuối cùng sẽ dung nhập vào trong sinh hoạt của bọn họ, dẫu sao lúc ban đầu các vị tổ tiên của bọn họ cũng là người xứ khác tìm đến, sau đó đều không ra ngoài được nữa.
Thậm chí có người còn đang nghĩ biết đâu có cơ hội lấy cô nương nọ về nhà, hoặc có khả năng gả nữ hài vừa tuổi cho nam tử thoạt nhìn nho tuấn, đến ngay cả Tào Ngọc Cao cũng có quả phụ nghĩ tới.
Một đoạn thời gian sau, đám người Dịch Thư Nguyên đã có chỗ quen thuộc với nơi này, hôm nay bọn họ đi tới biên giới lạch ngòi hơn mười dặm ngoài thôn trang, nơi đây có một căn viện nhỏ với hàng rào, bên trong là mấy gian phòng dùng thổ phôi làm bức tường đỉnh là cỏ tranh.
"Chính là ở đây."
Một đứa trẻ dẫn đường đưa mọi người tới cửa, sau đó nói với Thạch Sinh.
"Đi thôi Thạch Sinh, cùng ta ra bờ sông bắt cá con nhé?"
"Được!"
Đứa trẻ nọ và Thạch Sinh cùng nhau chạy tới chỗ nước cạn tràn đầy đá cuội bên đó, mà đám người Dịch Thư Nguyên thì đứng ở ngoài viện nhìn vào bên trong.
Trong nội viện có người, là một lão đầu chân trần, đang dùng cả tay và chân để bện giầy rơm, trong sân tràn đầy các loại giỏ làm bằng trúc, còn chồng chất rất nhiều trúc đã chế biến, hiển nhiên là một vị thợ đan tre nứa.
"Sư đệ."
Tư Tử Xương hơi có vẻ thất thần hô lên một câu, lão đầu nguyên bản thờ ơ đối với người từ bên ngoài đến bỗng hơi khẽ chấn động, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt có kinh ngạc và nghi ngờ, đồng thời còn có mờ mịt khó hiểu tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Thật lâu về sau, lão đầu mới mở miệng.
"Ngươi, ngươi là ai?"
Tư Tử Xương cau mày, phi kiếm trong hộp kiếm phía sau khẽ run, nhưng lúc này lại không thể nào ra tay.
Trịnh Dĩnh đứng ở phía sau người Dịch Thư Nguyên tiến lên một bước nói.
"Ngươi còn nhớ ta không?"
Lão đầu sửng sốt nhìn Trịnh Dĩnh một lúc sau, đầu tiên là gật đầu sau đó lại cau mày lắc đầu, nhìn Tào Ngọc Cao đồng dạng nhíu mày không thôi, cũng lướt qua Dịch Thư Nguyên.
"Rõ ràng ta chưa từng gặp qua mấy vị, nhưng chẳng biết tại sao lại cảm thấy quen mặt. Nghe nói có một vài người xứ khác đến, hẳn là chư vị đúng không?"
Dịch Thư Nguyên đi vào trong nội viện trước tiên, rõ ràng hắn là người khám phá hết thảy trước nhất, nhưng cũng cực kỳ chân thành đối với toàn bộ sự vật nơi đây, nhìn thấy người trong thôn trang cũng là lễ kính có thừa, so sánh mấy người khác vẫn còn đề phòng trong lòng, hắn đã hoàn toàn sáp nhập mình vào trong đây.
Lúc này Dịch Thư Nguyên khẽ thi lễ một cái với lão đầu, cười hỏi.
"Tại hạ Dịch Thư Nguyên, cùng bạn bè lạc đường ngộ nhập nơi đây, xin hỏi tôn tính đại danh của lão nhân gia, năm nay nhiêu tuổi rồi?"
Lão đầu vội vàng đứng dậy, phủi bụi cỏ trên tay, đáp lễ lại Dịch Thư Nguyên.
"Lão già ta họ kép Công Tôn, tên một chữ Vũ, năm nay đã 82 rồi!"
"Trong nhà còn có vãn bối khác không?"
Lão đầu đau khổ than.
"Thê nhi mất sớm, bây giờ chỉ có lẻ loi một mình mà thôi!"
"À."
Dịch Thư Nguyên khẽ gật đầu, cũng nhìn tới những người khác trong nội viện, lại nhìn lướt qua Thạch Sinh chơi đùa ở trên bãi sông phía xa, sau cùng lại nhìn về lão nhân.
"Không biết lão nhân gia đã từng nghe qua cái tên Công Tôn Dần chưa?"
"Công Tôn Dần?"
Lão đầu sửng sốt một chút, dường như lâm vào nhớ lại thời gian dài, một hồi lâu mới lần nữa mở miệng.
"Người đã già có chút nhớ không rõ nữa, có lẽ trong tổ tiên có người gọi như thế."
Nói như vậy xong lão giả lại cười.
"Không sợ các ngươi chê cười, khi còn bé ta đã nghe trưởng bối kể lại, từng có tổ tiên có khả năng phi thiên độn địa, nhưng mà sau khi vào đây đều không có chỗ dùng."
Tư Tử Xương nghe xong trong mắt lóe lên tinh quang, gã nghe ra một tia không đúng trong câu nói nọ.
"Quả nhiên là ngươi!"
"Keng !"một tiếng, phi kiếm trong hộp bay ra khỏi vỏ.
Nhưng phi kiếm không có bay lượn một vòng trực chỉ mi tâm lão nhân như trong suy nghĩ của Tư Tử Xương, mà sau khi ra khỏi vỏ khẽ run run trên trời vài cái, cuối cùng tạo thành hình vòng cung trên không trung rồi rơi xuống.
"Leng keng."
Trường kiếm rơi vào trong nội viện, Tư Tử Xương khẽ giật mình, bấm niệm kiếm chỉ, phi kiếm trên mặt đất chỉ rung rung vài cái lại không thể bay lên.
Rõ ràng pháp lực trong thân tràn đầy, nhưng sau khi thúc giục truyền tới ngự kiếm lại như ném đá vào biển lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận