Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 529: Rồng yêu tranh đấu (1)

Tất nhiên hán tử cũng hiểu rõ tình hình, cho nên ngoài miệng không thể lòi ra cái dốt.
"Tốt tốt tốt, xem ra cuối cùng Tiêu Dũng ta cũng có thể đấu một trận cùng rồng rồi!"
"Chỉ bằng ngươi cũng dám nói đấu? Chẳng qua là nhận lấy cái chết mà thôi!"
Thanh niên long tộc cười lạnh một tiếng, không hề trấn áp long khí trên người nữa, trong màn mưa bên cạnh cũng bắt đầu có một cỗ sương mù nhàn nhạt sinh sôi.
Hán tử hai tay bóp quyền, gân cốt toàn thân phát ra một trận tiếng động "rắc rắc”, hết thảy bất an và sợ hãi đều bị đè xuống, càng có một cỗ cảm giác hưng phấn nhàn nhạt dâng lên trong lòng.
Tu luyện nhiều năm như vậy, hán tử cũng rất tin tưởng đối với bản lĩnh của mình, nhưng cho tới giờ y vẫn không gặp qua đối thủ lợi hại gì, hôm nay có cơ hội đấu một trận cùng rồng, chiến ý trong người cũng sôi trào.
Yêu khí quanh thân hán tử cũng bắt đầu biến hóa, trở nên nóng nảy.
"Vậy cũng đừng trách ta không khách khí!"
Hán tử hét lên thật to, núi đá dưới chân "Bành" một tiếng bị đạp vỡ.
Cả người từ cực tĩnh đến cực động, thân hình hóa thành một viên đạn pháo, những nơi đi qua mưa to cũng giống như trở nên chậm chạp, bị đụng ra một con đường nước.
"Xem chiêu ! ".
Lão giao đã bay đến giữa không trung đột nhiên quay đầu nhìn về phía dưới, con ngươi của thanh niên giao long nọ cũng hơi co rụt lại.
Trong thời gian nháy mắt, hán tử đã lập tức gào to lao tới, vừa chạm mặt chính là một quyền!
Không kịp trốn! Chỉ có thể giơ chưởng lên đón đỡ!
"Ầm ! ".
Hạt mưa trong vài chục trượng xung quanh lập tức bị chấn nát, càng có một cỗ hưng phấn trùng kích quét về phía bốn phương tám hướng, kéo theo cuồng phong gào thét.
"Vù vù xôn xao."
Hoa cỏ cây cối xung quanh giống như bị một trận bão đột ngột ập đến, dưới trùng kích cành lá thậm chí cả thân cây đều lấy một góc độ khoa trương nhao nhao khuynh đảo ra phía ngoài.
Lão đầu cùng với Thạch Sinh và Hôi Miễn ở chỗ sâu dưới mặt đất cũng cảm nhận được chấn động phía trên, người phía trước nói nhỏ một câu.
"Quân hầu ra tay rồi."
Phía trên lưng núi, một khắc quyền chưởng chạm nhau, thanh niên long tộc bị đánh bay ngược ra ngoài, mà hán tử thì vẫn tiếp tục, trong miệng càng là không ngừng cuồng tiếu.
"Ha ha ha ha ha ha. Giao long hóa ra cũng chỉ như vậy ! ".
Trong tốc độ khủng khiếp, hán tử lăng không nhảy thẳng tới thanh niên long tộc bay ngược lại, song chưởng chắp lại đưa quá đỉnh đầu, cơ bắp trên người điên cuồng nhô lên, yêu khí nặng nề ngưng tụ không tiêu tan.
"Tiếp chiêu ! ".
Ngay khi thanh niên long tộc rơi xuống một chỗ sườn núi, hán tử đã chắp tay hạ xuống.
"Ầm ầm ! ".
Mấy cây đại thụ xung quanh không phải bị trùng kích nhổ tận gốc, cũng là cành gãy lá bay, chấn động tạo thành trùng kích đánh nát cả màn mưa, hóa thành một trận sương mù tràn ngập.
Nhưng mà lần này không có đánh trúng, hán tử hầu như ngay lập tức từ trong hố lớn mình tạo ra nhảy lui về phía sau.
Ngay thời khắc đó, trong sương mù đột nhiên xuất hiện năm đạo ánh sáng âm u, từ phía sau lưng xuyên qua hậu tâm của hán tử, chớp mắt đã xé nát da thú trước ngực, lại tiếp tục phá vỡ tiến vào, da thịt xé rách bắn ra huyết quang.
Muốn chết!
Bản năng chiến đấu khiến cho hán tử đang trong bay ngược lập tức xoay người, mấy vết máu dọc theo hậu tâm một mực lướt qua giáp vai, tay phải của y cũng vung quyền trả lại một kích về phía mình cảm giác được.
"Bành ! ".
Lần này đánh trúng.
Một thân ảnh nhẹ nhàng bay ngược trong sương mù, hai chân gã gắt gao đạp trên mặt đất, cày ra một cái khe rãnh mới dừng lại, chính là thanh niên long tộc một tay tiếp đến một kích này.
Giờ phút này trên mặt gã đã không còn vẻ khinh miệt, gã lắc lắc cổ tay, sửa sang lại áo mũ, lại nhìn kỹ hán tử ngoài vài chục trượng.
Hán tử cũng không có lập tức hành động, y đưa tay sờ sờ ra sau lưng, sau đó đưa tới trước mặt liếm máu của mình, tức giận nhìn thanh niên.
"Tiểu nhân, vậy mà dùng binh khí!"
Thanh niên long tộc cũng nở nụ cười, duỗi tay phải của mình ra, trên năm ngón tay là long trảo bén nhọn, đầu ngón tay còn có long lân tỉ mỉ, tới lòng bàn tay lại là tay người.
"Đây coi là binh khí sao? Tên yêu quái nhà ngươi thì hay rồi, động thủ còn muốn hô lên một câu, thật là buồn cười tột cùng!"
Tiếng nói thanh niên hạ xuống, song phương trầm mặc một hơi, sau một khắc thân hình lần nữa biến mất, hai thân hình cùng hai cỗ yêu khí xông tới, dấy lên một trận cuồng phong trong núi.
Hán tử không còn hô chiêu gì nữa, thanh niên cũng không còn khinh thường đối phương.
Mưa to phía chân trời thỉnh thoảng lại có vài tiếng sấm vang lên, khu núi bên dưới tựa như cũng không ngừng có tiếng sấm.
Trên bầu trời, lão giao đã đến bên cạnh một con rồng đồng tộc khác, hai người đồng dạng tập trung nhìn tới trận đánh phía dưới.
"Không ngờ trong Thiên Đấu Sơn còn có yêu quái hung hãn như vậy!"
Lão giả thủy chung bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn xuống phía dưới hơi nheo lại, mà con rồng cực lớn bên cạnh đã tới gần vài phần, há mồm nhả ra sương mù, đồng thời cũng thốt ra đánh giá của mình.
"Đúng là hung hãn, nhưng lại không có nhiều biến báo, không chống đỡ được dưới tay Ma Dạ bao lâu!"
Lão giả nở nụ cười, khẽ gật đầu một cái.
Nhưng mà thật ra trong lòng giao long vừa mở miệng còn có một câu chưa nói, nếu như không phải nhằm vào Ma Dạ, mà là một giao long tu vi hơi kém một chút thì sao? Vậy không quá dễ nói.
Rồng và yêu đánh nhau kéo dài một hồi, hán tử càng dần càng không chiếm được tiện nghi, trong lòng của y cũng hiểu rõ mình đang ở hạ phong, nhưng càng phẫn nộ lại càng không cam lòng tiếp nhận thực tế.
"Bọn chuột nhắt không dám đối quyền chính diện với ta, tức chết ta mà! ".
Sau khi gầm lên giận dữ, yêu khí quanh thân hán tử bùng nổ giống như phóng lên trời, thân hình không ngừng biến lớn, đã hiện ra nguyên hình.
"Ngao ! rống ! ".
Giữa hai ngọn núi xuất hiện một con khỉ mặt xanh màu rám nắng, thân hình khổng lồ cao tới mấy trượng, gào thét như sấm huy chưởng đánh tới thanh niên long tộc phía dưới.
"Ầm ầm ! ".
Đáy cốc trong núi trực tiếp nghênh đón một đợt trùng kích bùng nổ.
Sau khi đánh tới một chưởng, khỉ mặt xanh căn bản mặc kệ có vỗ trúng hay không, tay nó trực tiếp hung hăng quét qua bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận