Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 507: Pháp dần dần tăng (1)

Bên ngoài căn nhà tranh, Dịch Thư Nguyên và Trịnh Dĩnh miễn cưỡng đứng chung dưới một chiếc ô, còn Tào Ngọc Cao thì trực tiếp đứng trong mưa.
Bọn họ tới chậm hơn Tư Tử Xương một chút, nhưng cũng không có bỏ qua một màn ngả bài của hai sư huynh đệ, hoặc là nói sư huynh đơn phương ngả bài.
"Thật thô bạo."
Trịnh Dĩnh thì thầm một câu, Dịch Thư Nguyên không nói gì, Tào Ngọc Cao bên cạnh lại lộ ra nụ cười.
"Lộ ra chấp niệm trong bản tâm lại có ma niệm ảnh hưởng, giờ phút này Tư Tử Xương thẳng thắn bộc bạch cũng hợp với tâm cảnh của gã, Dịch tiên sinh, Tào mỗ đi qua nhìn xem!"
Tào Ngọc Cao nói xong lập tức đi vào trong nội viện, trong gian phòng nọ, lão đầu bị Tư Tử Xương kết ấn điểm một chỉ đánh bay bây giờ đang giãy giụa đứng dậy trong đống nông cụ.
"Ài ôi!. Ài ôi! Thứ súc sinh, lão nhân gia ta đã một kiện tuổi tác rồi, ngươi còn ra tay với ta nặng như thế."
Lão đầu đau đớn kêu lên, mi tâm cũng bị chọc ra một lỗ, một vòi máu tươi không ngừng chảy ra, hai tay chống xuống muốn đứng lên nhưng lại vô lực té ngã.
Mắt thấy phản ứng của lão nhân như vậy, dường như Tư Tử Xương cũng không có một xíu kinh ngạc nào, gã không tin sư đệ không có chút phản ứng, cũng không tin lão nhân trước mắt không có bất kỳ biến hóa nào.
Chính theo như lời của Dịch tiên sinh, hết thảy mọi thứ nơi đây đều do biến hóa mà thành, tất cả đều ở bên trong biến hóa.
Giờ phút này Tư Tử Xương đơn giản bình tĩnh nhìn lão nhân nói.
"Sư đệ, lần này vừa là đấu pháp cũng là luận đạo, bây giờ đã bắt đầu rồi, thế gian không có công bằng tuyệt đối, lần này ta đi trước ngươi một bước."
"Cái gì mà trước một bước sau một bước, tên cường đạo nhà ngươi ! ".
Lão nhân hết sức kích động, bởi vì hoảng sợ và xúc động, trên mặt cũng lộ ra vài phần dữ tợn, quơ tay cầm lấy một cái cuốc bên cạnh đứng dậy, run rẩy chỉ về phía Tư Tử Xương.
Chẳng qua khi lão nhân dùng cái cuốc chỉ vào Tư Tử Xương, Tào Ngọc Cao với thân hình khôi ngô đã xuất hiện ở cửa ra vào, trong tay y xuất hiện một khối ngọc bài màu trắng, trong hoàn cảnh này vẫn ẩn có lưu quang hiện lên như cũ.
"Đây chính là Thiên Tiên Lệnh của Vân Thúy Tiên Ông, nhưng nếu như không tìm thấy người, vậy giao trả lại cho đệ tử của lão."
Nói xong, Tào Ngọc Cao ném Thiên Tiên Lệnh vào trong phòng.
Sau một khắc, lão giả vậy mà trước một bước duỗi cuốc ra, móc sợi dây của ngọc bài vào cán cuốc, sau đó lấy được ngọc bài vào trong tay.
Tư Tử Xương không có động, gã cũng đã từng tràn đầy khát vọng với Thiên Tiên Lệnh, nhưng bây giờ trong mắt chỉ có đấu pháp và luận đạo, ngược lại hết sức hài lòng đối với động tác của lão nhân.
Chỉ là sau khi lấy được ngọc bài, lão đầu lại đứng sững sờ một chỗ, có chút không biết tại sao mình lại làm như vậy.
"Đây, đây không phải là ý của ta."
Lời còn chưa nói hết, ngọc bài trong tay giống như bàn ủi nóng hổi, miệng vết thương bị điểm trúng trên mi tâm cũng truyền đến nóng rát khó có thể chịu được.
Trong loại đau đớn như thế, lão nhân lập tức đã mất đi ý thức, thẳng tắp té xuống.
Tư Tử Xương lập tức đi đến phía trước đỡ lấy lão nhân, sau đó vác lão về phía chiếc giường trong phòng, thả xuống trên đó.
"Ngủ một giấc thật tốt đi!"
Nói xong câu đó, Tư Tử Xương cũng cảm thấy một trận mỏi mệt, không khỏi ngồi xếp bằng ở bên giường, một chỉ kết ấn vừa xong cũng đã tiêu hao lượng lớn tinh thần của gã.
Mặc dù bây giờ không thể thi triển pháp thuật, ma niệm của Tư Tử Xương cũng bộc phát, nhưng gã đã có thể thong dong đối mặt với bản thân mình, không có nửa phần sợ hãi.
Tào Ngọc Cao đi tới dưới mái hiên bên ngoài, Trịnh Dĩnh vẫn đứng ở bên ngoài bờ rào như trước, Thạch Sinh đến bên con sông phóng sanh cá con, mà Dịch Thư Nguyên thì đi tới chỗ Tư Tử Xương phong kiếm.
"May mà đã sớm tùy thân cầm Thiên Tiên Lệnh theo, nếu không hiện giờ muốn dùng pháp thật nạp tàng đúng là cũng không dễ làm."
Dịch Thư Nguyên cầm ô nhìn qua đôi sư huynh đệ trong gian phòng, một người hôn mê bất tỉnh, một người khí tức bất ổn, có thể nói là tám lạng nửa cân, nhưng rất hiển nhiên lần này Tư Tử Xương đã đi trước sư đệ.
"Dưới tình huống như thế, đồng đẳng với mạt pháp không thuật, tu thật sự cũng chính là đạo, khảo nghiệm đối với đạo tâm càng thêm nghiêm khắc."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, Tào Ngọc Cao nhịn không được có chút cảm khái.
"Ma đạo hiển hóa như thế thật sự là đáng sợ, Tào mỗ thân là lôi thần, kiếp này nhưng chưa từng thấy qua tình huống như vậy, lôi pháp không có chút đất dụng võ, cũng may mà người khảo nghiệm không phải Tào mỗ, nếu không thật sự có chút không nắm chắc, Tào mỗ thà rằng đại chiến một trận cùng một Hỗn Thế ma đầu còn hơn!"
Dịch Thư Nguyên nhìn thoáng qua Tào Ngọc Cao, trong lòng có một ít lời nhưng không có nói ra.
Đây là Thiên Ma kiếp, sẽ không chỉ vì người nhập kiếp mà biến, mà người nhập kiếp cũng không chỉ có hai vị trước mắt.
!
Lão nhân này vừa nằm xuống, cũng không chỉ mê man một lát.
Trong mộng cảnh xuất hiện rất nhiều cảnh tượng bất khả tư nghị cùng đủ loại biến hóa kỳ quái, có chút dường như là tự mình trải qua, có chút lại vô cùng xa xôi, càng có mãnh liệt sợ hãi và phẫn hận cực đoan sinh ra trong mộng cảnh.
‘Sư huynh, nếu như ngươi đã tìm đến tiên trong tranh, nên trước tiên kéo ta từ động cảnh trong tranh ra ngoài, tại sao phải làm chuyện dư thừa, tại sao phải làm như vậy?’.
Đây là một người tiên nhân tên là Công Tôn Dần đang gào thét trong mộng của lão nhân.
Mưa vừa mới dừng lại không bao lâu, từ phương xa truyền đến một trận tiếng ồn ào, đám người Dịch Thư Nguyên nhìn tới cuối đường, thấy có một nhóm thanh niên trai tráng của Vụ Trang đang chạy đến.
Đám người nọ tay cầm cuốc đao bổ củi, có người lại cầm côn bổng chùy, từng người nổi giận đùng đùng, lòng đầy căm phẫn chạy tới.
"Ngay bên đó, người xứ khác tới ức hiếp Công Tôn bá bá!"
"Con mẹ chúng nó, khi dễ Vụ Trang chúng ta không có người sao?"
"Phải cho bọn hắn chút giáo huấn !"
"Để cho bọn hắn biết thế nào là lễ độ ! ".
"Nữ nhân cũng đánh sao?"
"Nữ nhân và tiểu hài tử bỏ đi, mấy tên nam tử không thể bỏ qua!"
Cũng không biết đám người thôn trang đang nổi giận nọ lấy được tin tức từ đâu, có lẽ loại tình huống này vốn đại biểu cho biến số đã sinh.
Dịch Thư Nguyên và Tào Ngọc Cao liếc nhau một cái.
"Nhanh chạy!"
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên vô cùng không có đạo đức cầm ô chạy ra khỏi sân, nhìn thoáng qua Trịnh Dĩnh đang kinh ngạc.
"Trịnh cô nương, ngươi cứ tự nhiên nhé, Dịch mỗ chạy trước đây! Thạch Sinh ngươi cẩn thận ! ".
"Hả?"
Thạch Sinh sửng sốt một chút cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy sư phụ cầm ô nhanh chóng chạy ra khỏi nhà tranh.
Tào Ngọc Cao đứng trước phòng sửng sốt một chút, quay lại nhìn thoáng qua hai người trong phòng.
Mặc dù không thể thi pháp, nhưng không đến nổi ngay cả một đám phàm nhân cũng đánh không lại chứ?
Nhưng nhìn một đám người hùng hổ, gắt gao nắm chặt côn bổng cuốc sáng loáng, từng người vô cùng tức giận càng dần càng tới gần.
Tào Ngọc Cao tự giác mình sẽ không ra tay với phàm nhân, nhưng không thể nào đứng yên để cho bọn họ đánh chứ?
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt!
Tào Ngọc Cao nhanh chóng chạy đến bên cạnh hàng rào, vèo một cái nhảy ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận