Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 349: Trường Phong Phủ ngập nước (1)

Dịch Thư Nguyên nhìn Sở Hàng đang trợn mắt há hốc mồm, sau đó lần nữa nhìn thổ địa công kinh ngạc, sắc mặt hết sức nghiêm túc nói.
"Thổ địa công, không nên đề cập chuyện hôm nay với người bên ngoài, coi như là Dịch mỗ chưa từng tới đây đi."
Từ thổ địa công vừa rồi có thể vào lúc kinh hãi trực tiếp nói chân tướng ra, cũng coi như là không có dị tâm.
"Dạ dạ, tiểu thần minh bạch!"
Đừng nói là vị tiên trưởng này hiện giờ đang nhắc nhở, cho dù không nhắc nhở, thổ địa công cũng sẽ không lộ ra, dùng ngón chân suy nghĩ một chút cũng biết công tử Sở gia này rất đặc thù, lão cũng không muốn lẫn vào vũng nước đục này.
Sau đó Dịch Thư Nguyên tạm biệt thổ địa công một tiếng, liền mang theo Sở Hàng rời đi trước.
Sở Hàng cũng không biết mình rời khỏi miếu thổ địa thế nào, lúc này y đang bị Dịch Thư Nguyên dẫn theo đi, nhưng bên trong tâm thần lại đang không ngừng nhớ lại.
Giống như là dưới sự trợ giúp của thổ địa công mở ra một cái miệng cống nào đó, từ lúc còn nhỏ cho đến bây giờ, từng đoạn ký ức ác mộng nguyên vẹn tất cả đều hiện ra trong đầu, lần lượt xuất thần đi qua, lần lượt đi vào dưới nước, thậm chí một chút chi tiết của "Quái vật" nhìn thấy trong mộng cũng dần dần rõ ràng.
Đợi đến lúc Sở Hàng lần nữa hồi thần, phát hiện mình đã sớm không còn ở miếu thổ địa nữa rồi, mình tựa như là vô thức đi theo cùng Dịch Thư Nguyên vậy.
Dịch Thư Nguyên nhìn Sở Hàng đã tỉnh táo lại, trên mặt người sau rất là có loại cảm giác mất mác buồn vô cớ.
"Sở huynh, hiện giờ đã tin chưa?"
Sở Hàng có thể lấy loại trạng thái này đi tới tháp đá, đủ thấy bản thân của y đặc thù, mà chuyện này cũng đã không hề đơn thuần như trong dự liệu nguyên bản của Dịch Thư Nguyên nữa.
Đến cùng là có tiếp tục nữa hay không, còn phải nhìn bản thân Sở Hàng, nhưng mà bộ dạng của y đối với cảnh trong mơ lại thủy chung rất là mơ hồ.
Cho nên Dịch Thư Nguyên mới đi tới miếu thổ địa, mục đích đúng là có hai cái, cái thứ nhất là hiểu rõ lai lịch của giao long phía dưới, cái thứ hai thật ra là mượn nhờ lực lượng của thổ thần tới lập lại một lần đường trong mộng, dùng cái này để "làm thức tỉnh" Sở Hàng.
"Ôi nguyên lai căn bản không có quái vật gì ở trong nhà của ta, chẳng qua là ta tự mình đi qua mà thôi!"
"Sở huynh, người cầu cứu ngươi trong mộng đang ở trong tòa tháp đá đó đúng không? Đến tột cùng là nguyên do gì, người đó có nói cùng ngươi hay không?"
Vẻ mặt Sở Hàng có chút phức tạp, cũng không lập tức mở miệng, mà một mực thuận theo Dịch Thư Nguyên cùng đi tới con đường phía trước, nhìn một chút quầy hàng bán hàng rong bên đường, lại nhìn người xung quanh hét lớn rao hàng.
Dịch Thư Nguyên cũng không vội, cùng với Sở Hàng cùng nhau tản bộ trên đường.
Lúc này đã thành Dịch Thư Nguyên đi theo bước chân Sở Hàng đi về phía trước, cuối cùng ngừng lại trước Vọng Hồ Lâu.
Tiểu nhị trong lầu lập tức phát hiện Sở Hàng, nhanh chóng ra đón.
"Ôi! Đây chẳng phải là Sở công tử sao? Ai nha, rất lâu không gặp rồi nha, Sở công tử mau mau mời vào trong! ".
Sở Hàng cùng Dịch Thư Nguyên đi vào trong lầu, chưởng quầy nhìn thấy cũng cực kỳ ân cần.
"Sở công tử đã lâu không gặp, gần đây vẫn tốt chứ? Vị này chính là hảo hữu của ngài phải không? Là muốn dùng cơm trong lầu hay là gọi món ăn mang đi?"
"Chúng ta đi lên trên lầu, lên một chút đồ ăn sáng là được rồi!"
"Được rồi, xin mời hai vị đi theo ta!"
Tiểu nhị trong lầu vô cùng nhiệt tình, dẫn theo Sở Hàng cùng Dịch Thư Nguyên lên lầu.
Vọng Hồ Lâu tổng cộng có bốn tầng, độ cao trong thành tính là xuất chúng, Sở Hàng cùng Dịch Thư Nguyên trực tiếp đi tới tầng thứ tư, chọn một cái bàn dựa vào bên cửa sổ phía bắc.
Trong lúc đang đợi đồ ăn, cuối cùng Sở Hàng mới mở miệng, dường như y một mực có một loại cảm giác hoảng hốt, lúc này mới nhìn ra ngoài cửa sổ phát ra âm thanh cảm khái.
"Đã từng là một cái hồ to biết bao nhiêu, bây giờ lại hầu như không để lại chút dấu vết nào!"
Ánh mắt Dịch Thư Nguyên hơi chớp động, mang theo thần sắc suy nghĩ đánh giá Sở Hàng, câu vừa mới nói ra kia, hình như có chút bất đồng cùng với Sở Hàng trước kia.
"Có đầu mối gì về quái vật trong mộng rồi sao?"
Nghe Dịch Thư Nguyên lại hỏi tới việc này, Sở Hàng mới quay đầu lại nhìn hắn.
"Nó nói mình là Long Vương Trường Phong hồ, là một lão giao sống hơn hai nghìn năm, có lẽ đã có thể hóa thành Chân Long, chỉ tiếc thất bại trong gang tấc, bị long tộc trấn giết ở đây…"
"Tại sao lại như vậy?"
Sở Hàng nhíu mày, dường như là đang nhớ lại cái gì, sau đó mới mở miệng trả lời.
"Lúc lão chưa hóa rồng liền tự cho mình là Long Quân, hành động phô trương quá đáng, dùng lực lượng cưỡng chế yêu tộc cùng Thủy Thần lớn nhỏ xung quanh thủy trạch, càng ảnh hưởng tới nhân gian, muốn người dựng lên miếu Long Vương, dẫn tới nhiều người tức giận."
Dịch Thư Nguyên vốn tưởng rằng có tiết mục hãm hại oan khuất nào, không ngờ rõ ràng nghe được là một đoạn tự mình tìm đường chết, lập tức cũng thấy có chút bó tay rồi.
"Cái này là chính bản thân nó nói cùng ngươi?"
"Đúng vậy, chính là nó nói cùng với ta, đã nhiều năm như vậy, nó trong lúc vô tình đã dần dần minh bạch, lấy loại tâm tính trước kia của nó, cho dù không có một kiếp này, thời khắc hóa rồng sợ là cũng không thể thành công, cuối cùng khó tránh thoát khỏi cái chết."
Dịch Thư Nguyên cũng nở nụ cười.
"Hiếm thấy nó ngược lại là có thể nghĩ thông suốt, như vậy thì Sở đại công tử ngươi là tàn hồn bỏ trốn của nó, hay là hậu nhân liên quan đây?"
Biểu cảm của Sở Hàng trở nên có chút xoắn xuýt.
"Nếu theo như nó nói, ta nên coi như là thần hồn cùng tinh khí tán dật của nó tạo thành, đã trải qua cửu thế bên ngoài, bây giờ mới có chỗ kết nối cùng với long hồn long thi trong tháp đá."
Nói đến đây, Sở Hàng vừa nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, nó nói nó coi như là phụ thân của ta cửu thế trước kia, hỏi ta có thể nghĩ cách cứu nó hay không."
Lúc này tiểu nhị Vọng Hồ Lâu cũng đã bưng thức ăn lên đây, Sở Hàng liền tạm thời không nói nữa, đợi tiểu nhị đặt cháo cùng các loại bánh ngọt tất cả đồ ăn đã gọi xuống rồi rời đi, Sở Hàng mới lần nữa mở miệng.
"Nhưng mà Dịch tiên sinh, nó kêu một kẻ phàm phu tục tử như ta đi tới trên biển cầu Long Quân, để cho ta đi cầu Thần Quân Thiên Giới, hoặc là để cho ta tu hành thành công, trợ giúp nó trực tiếp phá vỡ tòa tháp đá này, điều này có thể sao?"
"Thoạt nhìn rất không có khả năng."
Dịch Thư Nguyên trả lời một câu như vậy, sau khi suy nghĩ lại hỏi.
"Không có thời hạn thi hành án sao?"
"Làm sao có thể có, lúc trước oán niệm của nó quá lớn, xâm nhiễm toàn bộ hồ Trường Phong, cho nên mới có tòa tháp đá trấn áp ở chỗ này, nghiêm chỉnh mà nói, là muốn khiến cho tàn niệm của nó hoàn toàn tan rã, để cho tinh khí của nó tán dật trong thủy trạch, dung tinh hồn nguyên khí của nó tẩu thủy."
Tinh hồn nguyên khí tẩu thủy cũng coi như là một loại thủ đoạn cổ xưa của long tộc, coi như là sau khi chết đi tinh khí tản ra vào thiên hạ, ký thác linh tính vào thủy tộc ngây thơ chưa khai mở linh trí.
Trên lý luận là có lại một lần cơ hội, nhưng lại hết sức xa vời, thông thường đều là những long tộc rất có chí khí mới có thể chọn con đường cực đoan này, không đạt Chân Long không quay đầu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận