Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 445: Thực lực cùng thái độ (1)

Hai doanh binh mã đầy đủ võ trang di chuyển tạo ra động tĩnh không nhỏ, một số người vốn muốn đi tới Tương Sơn thiền viện thắp hương và người đơn thuần đi lại trên đường đều bị hù dọa, phải tránh qua một bên hoặc là đi đường vòng.
Vài vị võ quan dẫn đầu lĩnh cũng đã ra lệnh, phong tỏa trước sau con đường, cấm những khách hành hương khác đi tới Tương Sơn thiền viện.
Đại Dong có binh mã ở rất nhiều nơi, nhất là những khu vực giàu có và đông đúc, tuy rằng đều đã nát hơn phân nửa rồi, nhưng mấy năm gần đây đã bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp hơn.
Được chấn chỉnh đầu tiên chính là cấm quân, mặc dù cũng có bản án muối Ngô Châu lúc trước làm chủ lực, nhưng phần lớn quân đội vẫn không đáng nhìn như cũ.
Mặc dù tình huống binh mã của Tố Châu không tốt, nhưng bên trên không lo thì phía dưới lo làm quái gì, đây lại vốn là khu vực giàu có và đông đúc hơn nơi khác không ít.
May mà những năm gần đây triều đình đại lực sửa trị, sĩ tốt ít nhất ăn đủ no mặc đủ ấm, có thể dần dần nhận được một chút quân giới xứng đáng, vả lại cũng đã cắt chức một nhóm võ quan cắt xén quân lương.
Việc này khiến cho tinh thần của các binh sĩ được cải thiện rất lớn, ít nhất so với 10 năm trước quả thực cách biệt một trời một vực.
Cho nên lần này binh mã đến đây cũng coi như là quân dung nghiêm túc.
Theo binh mã càng dần càng tới gần Tương Sơn, một chút động tĩnh cũng không thể tránh khỏi truyền vào trong chùa, tiếng vó ngựa cùng đại đội nhân mã tiến lên, lại thêm âm thanh khôi giáp va chạm hình thành một mảng lớn tiếng ầm ĩ nhưng lại nghiêm túc.
Hòa thượng đứng ngoài cửa chùa bị dọa cho tay chân luống cuống, vội vàng cầm lấy cây chổi chạy vọt vào trong chùa đi tìm Phương Trượng.
Lúc này Đinh Phi Hùng và Chiếu Lê hòa thượng vẫn còn đang trước thiện phòng của Phương Trượng, câu nói trước khi rời đi của Dịch Thư Nguyên vẫn như còn ở bên tai.
Đinh Phi Hùng nghĩ có lẽ phải đi thỉnh giáo riêng Dịch tiên sinh, Chiếu Lê hòa thượng cũng muốn đi thỉnh giáo riêng với tiên trưởng một chút, cuối cùng Chiếu Lê lão kém hơn so với Đinh Phi Hùng ở chỗ nào.
Ngay cả Nghiễm Tể Phương Trượng giờ phút này đã hiểu rõ Dịch tiên sinh vượt xa so với chính mình tưởng tượng, lại càng không phải phàm trần, cũng muốn Dịch tiên sinh ở lâu thêm một đoạn thời gian.
Nhưng mà bỗng nhiên, một tăng nhân cầm chổi cuống quít chạy tới.
"Phương Trượng, Phương Trượng ! không tốt, bên ngoài có rất nhiều binh mã đến ! ".
Ba người đang trong trạng thái suy tư đều bị cắt đứt, Chiếu Lê hòa thượng ngưng thần cảm ứng một chút, trong lòng lập tức giật mình, vừa xong lão suy nghĩ lộn xộn vậy mà không phát hiện ra việc này.
Phương Trượng lại lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn hòa thượng chạy tới.
"Binh mã? Có bao nhiêu? Chẳng lẽ là vị quyền quý nào đó đã đến?"
Nhưng mà cho dù năm đó có một Vương gia tới cũng không thấy mang theo binh mã nha!
"Phương Trượng, ngài nhanh đi ra xem một chút đi, bên ngoài đen kịt đều là người, không quá giống tới dâng hương, nhìn rất là dọa người!"
Nhìn dáng vẻ kinh hoảng của tăng nhân, Nghiễm Tể Phương Trượng ngẩn người, sau khi hoàn hồn lập tức nhìn tới hai vị tăng nhân bên cạnh.
"Hai vị đại sư mới tỉnh lại từ trong thiền định, mời ở đây nghỉ ngơi, sẽ không có người tới quấy rầy, ta đi ra bên ngoài xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"
Chiếu Lê hòa thượng nhíu mày, sau đó lên tiếng nói.
"Phật Đà có nói, việc nhân gian không tiện quản nhiều, lần này người đến có lẽ không có ý tốt, mời Phương Trượng cẩn thận ứng đối, nếu như thật sự đến nguy cơ trước mắt, tăng nhân trong chùa có thể tới dưới cây hoa lư tránh nạn, ngã phật từ bi!"
Nói xong câu đó, thân hình Chiếu Lê hòa thượng vậy mà dần dần biến mất ở trước mắt Đinh Phi Hùng cùng với tăng nhân xung quanh.
Đinh Phi Hùng và một chút tăng nhân không rõ ràng tình huống đều cảm thấy giật mình, bây giờ mới hiểu được Chiếu Lê đại sư bất phàm.
Mà so với những hòa thượng khác, trong lòng của Đinh Phi Hùng càng thêm bất an, nhưng y vẫn không nghĩ là binh mã của Đại Dong sẽ nhắm về mình mà tới.
"Đi, dẫn ta đi nhìn xem, mời Vô Pháp đại sư nghỉ ngơi ở đây!"
"Phương Trượng đại sư, ta đi cùng với ngươi được chứ?"
Bây giờ không phải phải lúc kéo dài, Phương Trượng cũng không nói cái gì, một đám hòa thượng vội vàng chạy tới phía đại môn của chùa.
Binh mã bên ngoài càng tới gần, động tĩnh cũng càng lớn hơn, đã xếp thành một hàng trước đại môn, càng là phân nhân thủ ra xung quanh, chia làm bốn phương trận vây quanh trọn Tương Sơn thiền viện lại.
Rất nhiều người bên trong Tương Sơn thiền viện đều nghe thấy động tĩnh, một chút tăng nhân và khách hành hương ngay gần nhao nhao ra ngoài xem xét, vừa nhìn thấy tình huống bên ngoài tất cả đều giật mình.
"Nhiều binh lính như vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Theo như trong kịch hay diễn, chẳng lẽ là hoàng thượng tới?"
"Nhìn dọa người như vậy ".
Quan sai huyện Tam Tướng ẩn giấu trong đám người cũng thở dài một hơi, binh mã đến rồi, người vẫn chưa có chạy, bọn họ cũng coi như hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ.
Võ quan đứng trước quân trận không hề quan tâm tới mấy khách hành hương và tăng nhân bình thường nghị luận, gã nhìn xung quanh, thấy các binh sĩ đã bày trận xong, lúc này mới gật đầu thoả mãn.
Bây giờ Nghiễm Tể thiền sư cùng với một chút hòa thượng mới vội vàng chạy ra, khách hành hương và các hòa thượng nhao nhao nhường đường, để cho Phương Trượng đi tới.
Nghiễm Tể thiền sư nhìn binh mã đen nghịt mênh mông một mảnh bên ngoài, sợ tới mức chân có chút nhũn ra nhưng vẫn kiên trì bước ra khỏi cửa, hô to về phía người rõ ràng cho thấy là quan tướng.
"Đây là địa phương Phật môn thanh tịnh, không biết các vị thí chủ tới Tương Sơn thiền viện của ta cần làm chuyện gì, phải chăng có hiểu lầm chỗ nào rồi hay không?"
Võ quan cầm đầu cũng không phải là người địa phương, không có quá nhiều tình cảm đối với Tương Sơn thiền viện, gã chỉ quét mắt lướt qua Nghiễm Tể thiền sư, sau đó nhìn tới một tên hòa thượng mặc tăng bào chắp vá ở chỗ cửa sân.
"Hừ, mấy tên hòa thượng các ngươi, không nộp thuế má không nói, còn chiếm cả một mảng lớn ruộng tốt, đến tột cùng là địa phương Phật môn thanh tịnh hay là nơi ẩn tàng thứ bẩn thỉu cũng còn khó nói!"
Võ quan nói xong cười lạnh một tiếng, sau đó đề khí rống to về phía chùa.
"Người không có phận sự trong chùa đi hết ra ngoài cho ta, tất cả thúc thủ chịu trói ! nếu như tra ra các ngươi vô tội, sau đó sẽ thả các ngươi rời đi ! ".
"Nếu như không nghe theo, đợi khi binh lính tiến vào đã muộn! ".
Quả thật đã chết hơn 10 tên mật thám, nhưng mật thám chưa hẳn chỉ có 10 người, Tương Sơn thiền viện từ tăng nhân cho tới toàn bộ khách hành hương, tất cả đều có hiềm nghi, mà tăng nhân vân du bốn phương nọ tự nhiên cũng thành đối tượng trọng điểm chú ý.
Một tiếng rống to mạnh mẽ dọa sợ toàn bộ tăng nhân bình thường cùng với khách hành hương, nói bọn họ thúc thủ chịu trói, nhưng mà loại tràng cảnh này ai dám ra ngoài chứ.
Nghiễm Tể thiền sư bị dọa sợ liên tiếp lui về phía sau, đến cửa sân của ngôi chùa.
"Vị tướng quân này, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Phật môn chúng ta lấy từ bi vi hoài, không tham dự thế sự không nói lung tung, trong chùa tuyệt đối không phải chỗ ẩn tàng thứ dơ bẩn, xin tướng quân minh xét!"
Võ quan cầm đầu liếc mắt nhìn cấp dưới khẽ gật đầu.
Sau đó vài tên võ quan lập tức đến ngay, mang theo vài binh lính tinh nhuệ võ công không tầm thường đi về phía cửa chùa, thẳng đến trước mặt một đám người lo lắng không yên mới dừng lại.
Mặt đối mặt với Nghiễm Tể thiền sư và mọi người đang sợ hãi, một tên võ quan tới gần đè tay lên thanh đao bên hông, sau đó trầm giọng nói.
"Tiếp nhận mệnh lệnh của Đô Đốc Tây Bắc, bắt mật thám Nam Yến. Đinh Phi Hùng ! ".
Một khắc tên võ quan hô lên cái tên này, trong lòng Đinh Phi Hùng cảm thấy kinh hãi, mấy "Khách hành hương" đã sớm âm thầm chuẩn bị sẵn sàng bên cạnh y bỗng nhiên ra tay.
Muốn tập kích một võ giả cấp cao, một khắc tâm thần của y thất thủ chính là thời cơ tốt nhất.
Hai người vận công trực tiếp điểm huyệt tới phía sau của tăng nhân vân du bốn phương, lại có hai người trực tiếp bắt lấy hai tay trái phải của Đinh Phi Hùng.
Không cầu thật sự điểm huyệt thành công khóa lại kinh mạch đối phương, chỉ cầu ngăn cản tay y một lát là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận