Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 486: Tiên trong tranh (2)

Bên kia, Tư Tử Xương đã rời khỏi thành Nguyệt Châu, tuy rằng bay qua Nguyệt Châu thư viện nhưng cũng chỉ là nhìn xuống dưới một cái sau đó cứ tiếp tục rời đi.
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên và Tào Ngọc Cao đi theo, nhưng dẫu sao Tư Tử Xương cũng là tiên tu, cho nên bọn họ cũng cách nhau khá xa.
Nhưng có một lần muốn nghịch chuyển nét mực Càn Khôn Biến trước đây cùng tâm ma nhiễu loạn bên cạnh bờ hồ ngày nọ, đủ để cho Dịch Thư Nguyên có thể dựa vào một đám khí cơ cảm ứng mà không mất dấu.
Cho nên dù Tư Tử Xương bay rất gấp, nhưng Dịch Thư Nguyên đáp mây lại lộ ra không vội không chậm.
Rất nhanh, Tư Tử Xương đã rời khỏi khu vực Nguyệt Châu, vừa cưỡi gió phi hành vừa thỉnh thoảng cầm họa quyển trống bấm đốt ngón tay, sau đó cải biến phương hướng.
"Mặc kệ ngươi quỷ kế đa đoan thế nào, đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta!"
Sau một lần nữa tính ra phương hướng có thay đổi, Tư Tử Xương lập tức chuyển hướng, hơn nữa hình như còn ngại tốc độ chưa đủ, hộp kiếm sau lưng bay lên rơi xuống dưới chân, trong chốc lát rít gió phóng đi, tốc độ so với cưỡi gió đơn thuần lại tăng lên không ít.
Tuy Dịch Thư Nguyên và Tào Ngọc Cao đi theo tương đối xa xôi phía sau không nhìn thấy Tư Tử Xương, nhưng cũng biết đối phương đã nhiều lần cải biến phương hướng.
"Tiên sinh, gã ta đã đuổi từ ban ngày tới sắp tối rồi, có phải đã phát giác được có người đi theo, cho nên biến đổi phương hướng lung tung trêu chọc chúng ta hay không?"
Dịch Thư Nguyên còn chưa nói, Tào Ngọc Cao đã lắc đầu trước.
"Đạo hạnh của Tư Tử Xương tuyệt đối không có khả năng đánh đồng cùng tiên sinh nhà ngươi, cho nên gã không phát hiện được, hẳn là đang truy tung thứ gì đó, hơn nữa hình như vật nọ cũng có thể phát giác được Tư Tử Xương đã đến, cho nên một mực nghĩ cách bỏ chạy, giữa song phương được tính là một loại đấu pháp."
Tào Ngọc Cao vừa mới nói xong, Dịch Thư Nguyên nhìn theo khí cơ dẫn dắt, trong tai tựa như nghe thấy một tiếng kiếm vang như có như không.
Bên kia, so với lúc mới đuổi theo, bây giờ sắc mặt của Tư Tử Xương đã khó coi hơn rất nhiều, gã phát hiện mình thế mà thật sự không bắt được một đám khí tức biến hóa của vật nọ.
Đối phương khẳng định cũng đã nhận ra điểm này, hơn nữa càng dần càng tự tin hơn.
Tư Tử Xương hiểu rõ, trong đoạn thời gian này không chỉ có một mình gã khôi phục!
Nhưng chỉ bằng như vậy cũng muốn bỏ chạy không khỏi quá mức ngây thơ!
Giờ khắc này Tư Tử Xương dừng lại giữa trời, tay kết kiếm quyết chỉ một ngón về phía trước.
"Keng ! ".
Một thanh trường kiếm theo tay kết kiếm quyết chỉ lao ra khỏi hộp kiếm, sau đó bay múa vờn quanh đến bên cạnh Tư Tử Xương.
Tư Tử Xương trực tiếp ngồi xếp bằng trên hộp kiếm lơ lửng trên bầu trời, đặt họa quyển trống rỗng trên đầu gối, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Xem ra ta vẫn còn chưa có thoát khỏi ma niệm, nhưng cho dù lòng ta bị quấy nhiễu, vẫn có biện pháp đối phó ngươi như cũ!
Sau một khắc, phi kiếm lóe lên, hóa thành kiếm quang bay về nơi xa, hiển nhiên phương hướng truy đuổi trước đây của Tư Tử Xương đã sai.
Nhưng phi kiếm có linh, khống chế đối với khí cơ còn giỏi hơn cả chủ nhân.
Không qua bao lâu, phi kiếm đã tới trên không trung của một tòa thành trì, tuy bị nhân khí cách trở, nhưng vẫn có một đám khí cơ như ảo như thật dẫn dắt như cũ.
Kiếm quang lóe lên trên trời, trong tích tắc đã bay xuống phía dưới, mũi kiếm gào thét, lướt qua trên một đoạn đường, bên trong có người phát ra một tiếng thét lớn.
"A !"
Một nữ tử thét to ngã ngay bên đường.
Trên đường đều là bách tính thần thái khá là vội vàng qua lại, có người đang trở về nhà, có người đang dọn quầy, động tĩnh của nữ tử lập tức dẫn tới không ít người đi đường chú ý, cũng có người xúm lại tới đây.
"Cô nương làm sao vậy?"
"Cô nương không sao chứ?"
Trong đó có một người thư sinh tới càng gần hơn một chút, vừa thấy rõ bộ dạng nữ tử bên tai hình như nghe thấy một trận gió kêu.
"Ông !"
Trên mặt nữ tử lộ ra kinh hoảng, chân dài duỗi ra, đúng lúc giẫm tới trên mu bàn chân của thư sinh, khiến cho thư sinh vốn đang chuẩn bị bước thêm một bước lập tức lảo đảo, trực tiếp ngã sấp xuống trên người nữ tử.
"Ấy ấy ấy.."
Kiếm quang trực chỉ xuống dưới, hầu như dừng lại ngay ba tấc trên hậu tâm của thư sinh, nhưng trong nháy mắt nữ tử nọ lại kinh hoảng hét lên một tiếng.
"A ! ".
Tựa như đột nhiên bị một nam tử xa lạ bổ nhào tới, kinh hoảng đẩy thư sinh ra.
Thế tới của phi kiếm cuối cùng đúng lúc đụng vào sau lưng của nam tử.
"Phốc."
Mũi kiếm thấy máu, xuất hiện một trận ánh sáng màu đỏ mắt thường có thể thấy được, trong chốc lát đã quay trở về bầu trời.
Mà giờ khắc này nam tử bị đẩy đâm trúng một kiếm đã ngã ngửa mặt trên đất, tiếng kêu đau tức thì phát ra.
"Ài ôi! Đau chết ta rồi..."
Thư sinh chỉ cảm thấy phía sau đau đớn, ý thức bắt đầu mơ hồ, hình ảnh đám người vây quanh hoặc kinh hoảng hoặc không biết làm sao cũng xuất hiện bóng chồng.
Một nữ tử tới sát trước mặt hình như đang lay người mình, giọng nói lại như xa cuối chân trời.
"Công tử, công tử."
Bầu trời phương xa, phi kiếm vòng vèo trở lại, thần sắc của Tư Tử Xương đã không còn thong dong như lúc đầu.
"Máu người? Máu người! Chẳng lẽ ta đã chém nhầm phải phàm nhân? Chẳng lẽ ta lại bị tâm ma ảnh hưởng?"
Phi kiếm nhiễm máu phàm nhân khiến cho Tư Tử Xương nhận phải đả kích hơn xa so với mấy lần truy tìm trước, tâm thần của gã chấn động, ma niệm lại bắt đầu hiện ra.
"Ông !"
Phi kiếm lần nữa truyền ra một trận tiếng vang, tản mát ra từng đợt hàn mang, cỗ hàn khí lạnh cả người hình như đã đánh thức Tư Tử Xương.
Mặc kệ như thế nào, tiên trong tranh chắc chắn ở phía vừa nãy, hơn nữa người bị phi kiếm chém trúng có lẽ còn chưa chết, mặc dù nhất định đã bị kiếm khí gây thương tích, nhưng nói không chừng còn kịp cứu lại một mạng!
Dù tâm thần của Tư Tử Xương chấn động, nhưng vẫn lập tức đứng dậy, trực tiếp đạp trên phi kiếm, lấy kiếm dẫn dắt, bay về phía tòa thành trì vừa xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận