Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 113: Nguyệt Châu bất dạ (1)

Những ngọn đèn dầu hoa cả mắt, khiến cho tâm thần Dịch Thư Nguyên cũng có chút hoảng hốt, có lẽ là có cảm xúc dị thường mãnh liệt với ánh lửa ngàn vạn dân sinh này, có lẽ là do chúng nó đồng nhất cùng với chút đèn neon trong trí nhớ, thẳng đến mãi một lúc sau hắn mới hơi nhắm mắt, lúc mở ra lại hết thảy đều đã trở nên càng thêm rõ ràng.
"Thành Nguyệt Châu thật sự là một thành phố lớn!"
Cảm khái một câu như vậy, giờ phút này Dịch Thư Nguyên nhảy lên trên không trung, cách một ngọn thân cây còn vô cùng xa xôi, nhưng bàn chân lại rất tự nhiên đạp mạnh một cái, thân thể ở trong một chút gió lại trực tiếp một lần nữa nhảy cao hơn mười trượng, theo gió trôi về phương xa.
Dịch Thư Nguyên hơi sững sờ, chỉ trong cảm giác nháy mắt như vậy, liền để cho "Phong cảm" của hắn trở nên càng thêm tự nhiên, trước đây ngự phong đi vội kết hợp cùng với thân pháp võ đạo, mặc dù nhanh nhưng cuối cùng là chế ngự mặt đất trước mặt, nhiều nhất chỉ có thể là mượn chút khinh công đè khí để trôi đi ở trên không trung.
Mà giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên mơ hồ có loại cảm giác, dường như mình có thể làm được thêm nhiều hơn nữa, dường như thân thể của mình cũng trở nên càng thêm nhẹ nhàng, cho nên sau khi bay lên hơn mười trượng, hắn theo loại cảm giác này lần nữa đạp xuống một bước, lập tức lại như mềm mại đạp vào trong gió, thân hình lại một lần nữa bay cao lên hơn mười trượng.
"Vù vù... Ô... Vù vù... Ô..."
Gió trên không trung trở nên càng thêm lớn hơn, Dịch Thư Nguyên hưng phấn để thân thể đong đưa theo gió, nguyên bản hai tay mở ra trong gió bảo trì cân bằng cũng dần dần thu lại về sau lưng, nhập lại chậm rãi nhắm mắt, chân cũng không đạp, người cũng bất động.
Chế ngự tâm chướng, ta tự vô ngã!
Sau một khắc, sợ hãi lo lắng rơi xuống đạt đến đỉnh núi trong nội tâm của Dịch Thư Nguyên cũng dần dần ổn định, chậm rãi trở nên bình yên.
Dắt phong mà tẩu, ngự phong mà hành!
Sau hơn mười hơi thở, Dịch Thư Nguyên còn không có rơi xuống đất, hắn mở to mắt, thân hình của hắn vẫn thuận theo gió lướt trên bầu trời như cũ, lại vừa sờ mặt, biến hóa cũng không hề tán loạn, giờ khắc này trong lòng Dịch Thư Nguyên cực kỳ thoải mái.
"Mượn gió nhẹ, một lần nhập không trung ! đây mới thực sự là ngự phong! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Chỉ một điểm thu hoạch này, Dịch Thư Nguyên đã cảm thấy quyết định ra ngoài lần này thật sự là quá đúng, mọi việc phải thực hành mới cho ra nhận thức chính xác, tối nay hắn tự mình đột phá, càng lĩnh ngộ được tinh túy ngự phong, từ đó có thể chân chính làm được thoát ly mặt đất ngự phong phi hành!
Người tu tiên sao lại có thể không biết bay chứ?
Dịch Thư Nguyên tươi cười, cưỡi gió mà đi, cho đến chân chính tiếp cận bên ngoài thành Nguyệt Châu thì thân hình của hắn mới dần dần hạ xuống.
Mà giờ khắc này bên ngoài thành khu không ngừng có dòng người hoặc là cưỡi ngựa hoặc là đánh xe ngựa, thậm chí là đi bộ đến thành Nguyệt Châu.
Dịch Thư Nguyên nhìn những người khách đến từ các phương đi đến, sau đó lại dùng khinh công đơn giản dịch chuyển trên một số mái hiên hơi thấp, tránh vào góc chết của tầm nhìn, thỉnh thoảng trốn trong bóng râm của kiến trúc, giống như là thủ đoạn của một cao thủ khinh công.
Bây giờ Dịch Thư Nguyên đã có nhận biết nhất định đối với võ công của bản thân, biết mình áp đảo phía trên tuyệt đại bộ phận võ giả.
Cho nên cho dù ngoại trừ thuật biến hóa ra, Dịch Thư Nguyên không cần thi triển bất luận thần thông pháp thuật gì khác, nhưng cũng bao trùm trên võ giả toàn thành, chỉ lấy khinh công cũng có thể khiến cho trên 9 phần 10 người trong tình huống không quá có lòng lưu ý ngay góc khuất tầm nhìn, thì không cách nào phát hiện ra hắn.
Dịch Thư Nguyên làm như vậy vừa có thể rèn luyện thân pháp, lại vừa có thể rèn luyện tâm tính, làm cho mình càng thêm dung nhập vào trong thân phận người giang hồ lúc này, chỗ xấu duy nhất liền là tiêu hao chân khí nhất định sẽ khá lớn, tốc độ di chuyển trong thành cũng sẽ tương đối chậm.
Nhưng mà khách quan mà nói, so với bản thân nội lực của võ giả tầm thường, chân khí của Dịch Thư Nguyên giống như là ăn gian vậy, chỉ cần linh khí bản thân không khô kiệt liền sẽ không ngừng liên tục tạo ra, hơn nữa hắn vốn cũng tồn tại một phần tâm tính đi dạo, chậm một chút lại có làm sao?
Rất nhanh, Dịch Thư Nguyên đã bị sự phồn hoa của thành Nguyệt Châu thu hút lực chú ý, giờ phút này thành Nguyệt Châu lại đặc biệt như thế, có sức sống đến như vậy, tinh thần của hắn cũng đắm chìm ở trong hết thảy mọi thứ xung quanh.
Trên đường cái người đến người đi vô cùng náo nhiệt, các nơi đều là tiếng thét to hoặc tiếng rao hàng cùng tiếng hoan hô cười nói, hoàn toàn không giống như là ban đêm, ngược lại giống như là đang ở ban ngày, không, ban ngày của huyện Nguyên Giang cũng không náo nhiệt được như vậy.
Sau khi phóng qua một cái quảng trường lại đến một cái khu vực phố xóm phụ họa có trình độ kiến trúc rất cao, Dịch Thư Nguyên trốn ở trong bóng tối trên một nóc vọng lâu, nhìn tới một cái tiệm mì nhỏ đối diện, bên trong một người đầu bếp đang xào nấu trước lò, động tác đang thêm nguyên liệu nấu vào trong nồi lửa mạnh, một tiểu nhị ra sức rút kéo ống bễ thổi lửa to, trong quán đã hầu như ngồi đầy chỗ, lại còn có người đi ngang qua tới hỏi thăm.
"Êy chủ quán, có chỗ chưa?"
Đầu bếp vừa xào rau vừa nhìn ra ngoài tiệm, đó là năm người lưng đeo theo đeo kiếm.
"Vừa hay, bên đó còn có bàn trống, các vị khách quan không ngại chen lấn một chút mà nói, bổn điếm chỉ có thịt xào cộng thêm mì sợi, thức ăn sẽ mang lên rất nhanh!"
"Tốt lắm, chúng ta liền đi bàn lớn kia, nhanh lên đấy!"
"Dạ dạ, nhất định rất nhanh!"
Tám bàn lớn trong tiệm hầu như có hơn phân nửa là võ giả ngồi, có người ăn mì sợi đầu đầy mồ hôi, cũng có người tương tự như bọn họ đang chờ, còn có người hình như lúc trước đã thân quen cùng một chút chủ quán, cười nói.
"Chủ quán, trong khoảng thời gian này sinh ý không tệ chứ hả?"
Chủ tiệm vừa chuẩn bị đồ ăn, vừa cao hứng bừng bừng trả lời.
"Chưa lúc nào tốt như bây giờ, ta cùng nương tử một người lo ban ngày một người lo buổi tối, hận không thể sinh ra nhiều thêm mấy cái tay, đến, vị khách quan kia, làm phiền các ngươi tự mình cầm mì bát giúp, ta thật sự là không còn tay thừa nữa!"
"Ha ha ha ha ha..."
Võ giả đang ở giang hồ, cũng không phải mỗi thời mỗi khắc đều cần hung thần ác sát, trái lại rất nhiều đều là dùng đạo lí đối nhân xử thế, loại tình huống này lại càng bị bầu không khí lây nhiễm, hầu như là không ai sẽ xảy ra tình huống tức giận, ngược lại là tươi cười đi qua tự cầm bát mì sợi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận