Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 361: Ngư dân ca hát thế sự xoay vần (1)

"Tiên sinh, có phải là đi gấp quá rồi không? Ta nhớ là ngài cũng rất muốn đi tới lò xưởng của Sở lão gia nhìn một cái mà, sao đột nhiên lại muốn rời đi rồi?"
Trong mắt Sở Hàng, Dịch Thư Nguyên rời khỏi là đã quyết định sẵn từ trước, nhưng Hôi Miễn lại rõ ràng, vốn tiên sinh nhà mình dự định lại đợi thêm hai ngày, thậm chí còn có ý định làm một chút đồ sứ lại cho con dấu vào đốt vui đùa một chút.
Nghe Hôi Miễn nói, bước chân của Dịch Thư Nguyên cũng không khỏi nhanh hơn vài phần.
"Gấp tự nhiên có đạo lý gấp, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu như đã bắt đầu liền tốt nhất không nên bỏ lỡ."
Khi đang nói chuyện, cảm giác tồn tại của Dịch Thư Nguyên ở trong mắt người xung quanh càng lúc càng thấp, sau cùng hóa thành một trận gió thổi qua nửa con phố, tiếp theo liền từ từ bay lên phóng qua tường thành, thổi về phía tây nam.
Ngoài thành tây nam, nơi đây đã từng là ruộng tốt đồng cỏ phì nhiêu, sau trận hồng thủy vừa qua vẫn thủy chung không có hoàn toàn trở về nguyên trạng.
Từ trên bầu trời nhìn lại, vô số ruộng lúa bị bao phủ dưới mực nước không hề thâm sâu, tựa như là vô cùng vô tận thủy thảo màu xanh đậm.
Chỉ là tuy rằng thoạt nhìn mạ dưới nước vẫn xanh um tươi tốt như cũ, nhưng thực ra chìm nước nhiều ngày vậy, đã không thể nào sống, huống chi nước cũng sẽ không rút đi.
"Lần này ngươi cũng gắng chịu khó tu hành cho tốt, không nên quá ham chơi!"
Dứt lời, gió mát mang theo Dịch Thư Nguyên cùng Hôi Miễn bay về chỗ sóng ánh sáng lăn tăn, bay về phía chỗ trung ương của vũng nước.
Phá vỡ mặt nước rơi vào bên trong, Dịch Thư Nguyên cùng với Hôi Miễn cùng nhau chìm xuống, gây nên một chùm bọt nước.
Trước mắt nơi này là chỗ nước sâu nhất, mực nước cao hơn một người, chỉ là nước đặc biệt trong suốt, cho nên từ trên bầu trời nhìn xuống thoạt có loại ảo giác như mạ vừa mới vừa vặn được cấy.
Dịch Thư Nguyên hơi cong lưng, rơi xuống đáy nước, giẫm lên phía trên ruộng đồng, bên người tất cả đều là cây mạ cao tới bắp chân, nhìn qua vẫn xanh um tươi tốt như cũ, theo nước chảy qua liền hơi đong đưa ở dưới nước.
Tầm nhìn chuyển tới các nơi trong nước, Dịch Thư Nguyên thấy phía dưới nước chảy trong suốt, ở giữa đáy nước của đồng ruộng này đã mơ hồ có thân ảnh cá bơi, cũng không biết chúng nó từ ở đâu ra, có lẽ là thiên phong mang đến, có lẽ là nguyên bản sông nhỏ khe rãnh gần đó sinh ra.
Trong lòng cảm thụ tới phần thuỷ vực này, tầm nhìn quan sát đến sinh linh xung quanh, tiếp theo Dịch Thư Nguyên chậm rãi ngồi xuống dưới đáy nước, ngồi ở ngay chính giữa đám mạ đong đưa.
Một tấm đồ quyển bay ra từ trong tay áo Dịch Thư Nguyên, chậm rãi mở ra trước người hắn.
Biểu hiện khác biệt cùng với khi mở ra trước mặt đám giao long lúc trước, giờ phút này trong mắt Hôi Miễn, Sơn Hà Xã Tắc Đồ tựa như càng mở càng lớn, tựa như không có điểm cuối cùng.
Nhưng nhìn kỹ lại, cũng chỉ là một tờ họa quyển bình thường trước mặt tiên sinh mà thôi.
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn Hôi Miễn, cũng không nói thêm gì nữa, ném hồ lô trong tay áo tới trong tranh vẽ, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Lần trước ở trong tranh vẽ chẳng qua là ý cảnh tâm thần ngao du, nhưng đối với Dịch Thư Nguyên mà nói lại thu được lợi ích không nhỏ, tuy rằng chưa từng biến hóa thành rồng, nhưng thực sự tương đương với lĩnh hội vài phần tâm ý hóa rồng.
Bây giờ Dịch Thư Nguyên cũng lĩnh hội được phương pháp tu hành của long tộc, lại có Sơn Hà Xã Tắc Đồ trong tay, càng gặp phải thời cơ ngàn năm một thuở hồ lớn khôi phục này, tự nhiên muốn tu hành thật tốt một phen.
Mượn lần này chẳng những có thể củng cố hoàn thiện bảo vật mới luyện, càng có thể cảm ngộ Thiên Cương Biến cùng Địa Sát Biến mơ hồ hiện ra trong lúc luyện chế bảo vật này.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ vốn đã sinh ra quan hệ sâu xa cùng với Hồ Trường Phong, lúc này triển khai ra, thông linh của Dịch Thư Nguyên càng là mượn nó kết nối với hồ lớn, dường như có thể mơ hồ cảm nhận được toàn bộ thủy mạch.
Chỉ là Dịch Thư Nguyên cảm giác mà không lấy, ngộ mà không liên, ngược lại cũng không phải là hắn sợ làm Thủy Thần, một là không có ý định liên lụy đến tranh đấu trong thủy hệ, hai là cũng không có cần thiết cái này.
Càng không cần nói những thứ ấy ở trong mắt Dịch Thư Nguyên là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, so với những thứ này, nếu như có thể hiểu được cách lật chuyển núi sông, đó chính là Thiên Cương nhất biến.
Dịch Thư Nguyên một phương diện đang cảm giác hồ lớn, cảm giác thủy hệ hội tụ, cảm giác thủy mạch tăng trưởng, đồng thời cũng thay vào ý cảnh long tộc, lĩnh ngộ lực lượng thủy trạch.
Còn một bên khác, Dịch Thư Nguyên lại phân tâm yên tĩnh suy nghĩ, nghĩ đến cụ thể tu hành của bản thân, thậm chí hết thảy chuyện lý thú trên thế gian.
Đạo Càn Khôn Biến của ta, có lẽ cũng chưa hẳn là thuận theo suy nghĩ thời khắc tăng lên như trước kia.
Thiên Cương Biến có thể có 36 trọng biến hóa không?
Chỉ riêng thôi diễn ra âm dương tạo hóa đã khó khăn như thế, được Thạch Sinh lại được biến này, nhưng cũng không thể tiện tay lật mây che mưa theo ý mình.
Bây giờ lật chuyển núi sông do Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà đến cũng là khó lường thần kỳ, chỉ sợ là có thể thôi diễn, nhưng lại dùng không ra, hoặc là không dùng toàn bộ được.
Nếu như không mượn nhờ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chân chính có thể tiện tay làm được lại cần hạng pháp lực gì, hạng ý cảnh liên quan gì, hạng thiên thời địa lợi gì, hạng vạn tình giao hòa gì?
Địa Sát Biến cũng sẽ dừng lại ở 72 trọng biến hóa sao?
Chỉ sợ cũng là chưa hẳn, tồn thần dung tình, tưởng tượng ngàn vạn, tâm thần Dịch Thư Nguyên ta không ngừng, biến hóa liền không ngớt, cũng là vô thường.
Ngũ Hành Biến ta lĩnh ngộ ra, mượn pháp vạn tình, đã có ý của Thiên Cương Biến, lại không thiếu hình của Địa Sát Biến Hóa, có thể nói là dung nhập Càn Khôn Biến vào trong lẽ thường tiên đạo thế gian, phải chăng coi như là một trọng biến hóa?
Một số vấn đề nhìn như rất phức tạp rất đau đầu, lại cũng không gây phiền nhiễu đến Dịch Thư Nguyên, ngược lại thỉnh thoảng có lúc đi theo suy nghĩ mà cảm thấy buồn cười, phảng phất giống như trong lòng lại lần nữa trải qua những cái thời khắc kia.
Thời gian chậm rãi trôi qua, những cây mạ bên cạnh Dịch Thư Nguyên cũng chầm chậm mất đi sinh mệnh lực cuối cùng, có cái dần dần hủ hóa trong nước, có cái lại bị cá ăn tươi.
Tiếng huyên náo bên cạnh bờ xa xa cũng đã sớm không còn ở đây, đám quan chức đã từng buồn rầu làm thế nào để nước rút khôi phục lại ruộng đất, hiện giờ đã sớm bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Hồ lớn đang dần khôi phục, nơi rõ ràng nhất đúng là chỗ Dịch Thư Nguyên ngồi xếp bằng, nước ở đây càng ngày càng sâu.
Sinh linh ở dưới nước cũng dần dần tăng nhiều, thỉnh thoảng có thể thấy được có chút con cá bất tri bất giác đã bắt đầu bơi thành cả đàn cả lũ.
Dường như theo hồ lớn khôi phục, nơi đây cũng tự nhiên mà thai nghén ra vô cùng vô tận sinh cơ, mà ruộng tốt đồng cỏ phì nhiêu trước kia thì là chất dinh dưỡng cho sinh cơ ấp trứng, để cho sinh linh trong nước nhanh chóng phát triển.
Hôi Miễn dẫu sao đạo hạnh chưa đủ, lại càng không như Dịch Thư Nguyên ở trong trạng thái cảm ngộ đạo của bản thân, không cách nào bảo trì trạng thái tĩnh tâm cảm ngộ tu hành lâu dài.
Thường cứ cách một đoạn thời gian, Hôi Miễn ngồi không yên liền sẽ rời khỏi bên người Dịch Thư Nguyên.
Hoặc là bắt cá, hoặc là lên bờ đi dạo, hoặc là theo nước chảy dạo chơi lung tung trong hồ, nhìn sinh linh dưới đáy nước biến hóa, nhìn xem hôm nay nhiều hơn cái gì, ngày mai lại mất đi cái gì.
Chỉ là Hôi Miễn cũng chưa bao giờ sẽ rời đi quá xa, càng sẽ không rời khỏi quá lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận