Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 400: Sau này còn gặp lại (2)

Bên phía Dịch Thư Nguyên, thần sắc mỗi người đều có cảm xúc riêng, ngay cả Sư Duy cũng mang theo một chút cảm khái.
Giang Lang "Chậc chậc" hai tiếng.
"Nó có một gia gia thật tốt nha, ta lại bất đồng, phụ thân ta không biết đã lưu lại bao nhiêu tôn tử, gia gia ta so với phụ thân ta chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn, thậm chí chưa hẳn lão có thể nhớ tới còn có một người tôn nhi như ta."
Rõ ràng nghe hình như có chút bi thương, nhưng Sư Duy bên cạnh lại khẽ cau mày, bất động thanh sắc cách Giang Lang hơi xa một chút.
Dịch Thư Nguyên nghe thấy lời này cũng có chút không nhịn được, quả thật đã từng nghe qua ‘long tính vốn dâm’, không ngờ còn khoa trương hơn so với hắn nghĩ, nhưng mà vẫn là hiếu kỳ hỏi một câu.
"Vậy thì số lượng long tộc không phải là rất nhiều sao?"
Giang Lang nở nụ cười, nhìn Dịch Thư Nguyên một chút nói.
"Lão Dịch, có đôi khi ta nghĩ, có phải ngươi bỗng dưng xuất hiện từ trong viên đá hay không? Tương hợp cùng rồng, mới sinh ra long chủng thật sự, long nữ lại ít như vậy, rất nhiều giao long cũng đều là tự mình tu luyện mà ra, chẳng qua đúng là ít nhiều cũng có chút huyết mạch long tộc."
Nói xong Giang Lang còn khoe khoang một câu.
"Ví dụ như ta, thiên phú dị bẩm, vận khí cũng không kém, tu thành long thân, càng có đạo hạnh bây giờ, bằng không khỏi phải nói gia gia, ngay cả phụ thân cũng không thấy được mặt đâu!"
Dịch Thư Nguyên nhếch khóe miệng, long tộc thật sự là tùy tiện.
"Ha ha, lão Dịch, ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì, ở trước mặt ta không sao, ở nơi khác không thể nói ra, hơn nữa long tộc cũng rất kén chọn, ít nhất cũng phải giữ được thai nghén con nối dõi, nếu không chỉ luận quá trình bất luận kết quả, chẳng qua chỉ là tiết dục mà thôi!"
Nói xong Giang Lang hình như lại càng hưng phấn rồi, nhìn tới Dịch Thư Nguyên nghiêm túc bổ sung một câu.
"Ngươi suy nghĩ một chút, vì sao trong những chuyện xưa cổ kim quái dị, tình yêu giữa nhân và yêu, nữ yêu cùng tài tử lại chiếm đa số? Ta đoán cũng là do như vậy đi!"
Dịch Thư Nguyên có chút im lặng, nữ yêu câu dẫn tài tử đa phần là vì mượn một phần văn khí kia để trợ lực, nhưng Giang Lang lại nói chuyện không đứng đắn thành nghiêm chỉnh như vậy, hắn cũng là phục rồi.
"Nói không sai, về sau đừng nói nữa!"
Giọng nói của Dịch Thư Nguyên vừa hạ xuống, thân hình liền hiện ra, đi tới bên phía Đỗ Tiểu Lâm, những người còn lại cũng lần lượt sát cánh đi theo.
!
Giữa việc xây lại mồ mả cùng với tu sửa mồ mả, phu phụ Chu Thế An lượng sức lựa chọn cái sau, dưới sự trợ giúp của Vương Vân Xuân cùng mấy người bằng hữu, mọi người xây lên một khối mộ bia chân chính cho Chu lão hán.
Mà nghĩa cử của Vương Vân Xuân cũng dần dần truyền ra trong thành Thiển Châu, thậm chí hoặc ít hoặc nhiều mang theo một chút sắc thái thần thoại quái dị.
Trong lúc nhất thời, từ du côn biến thành giai thoại, danh tiếng của Vương Vân Xuân cũng thoáng cái nghiêm chính hơn không ít, thậm chí có rất nhiều người muốn đi tìm gã nhờ hỗ trợ, chỉ là lúc này gã trốn cũng không kịp nữa.
Ngược lại là nha môn Thiển Châu nghe nói tới nghĩa cử của Vương Vân Xuân, càng nghe nói tới bổn sự của gã, liền mời gã tới nha môn làm việc.
Vương Vân Xuân đã từng bị cho rằng là côn đồ, bây giờ lại biến hóa nhanh chóng, đã trở thành tổng bộ của Thiển Châu.
!
Ước chừng nửa tháng sau, trong một ngôi đình nằm cách ngoài thành Thiển Châu năm dặm, rìa con đường bên cạnh ngôi đình hoang vu có rất nhiều người đang đứng.
Đó là Vương Vân Xuân ăn mặc một thân quan sai, gã đứng bên đình cảm khái rất nhiều, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay cả khí chất của gã cũng đã sửa lại rất lớn.
"Dịch tiên sinh, ân tình của ngài, Vương Xuân ta cũng không biết nên báo đáp lại như thế nào."
Không nói đến việc trợ giúp mình tìm được Đỗ Tiểu Lâm, Vương Vân Xuân tự giác ngay cả võ công của mình cũng tinh tiến không ít, tám phần là có liên quan cùng với một chén tiên tửu kia.
"Ngươi làm tốt chức tổng bộ Thiển Châu là được rồi!"
"Vâng!"
Vương Vân Xuân trịnh trọng đồng ý một tiếng, sau đó cũng nhìn những người khác ân cần thăm hỏi từng người, tiếp theo mới nhìn tới phía Đỗ Tiểu Lâm.
Trong khoảng thời gian qua, tiểu cô nương này cũng đã nhiều thêm không ít thịt, khí sắc tốt hơn nhiều so với trước kia.
Giờ phút này Đỗ Tiểu Lâm liền đứng bên cạnh Sư Duy, phụ mẫu của nàng cũng đứng ở một bên.
"Nơi đây đã xong việc, chúng ta cũng nên đến thời điểm chia tay rồi, Dịch tiên sinh, Giang Long Vương, còn có chư vị, chúng ta ngày khác lại gặp! Ta còn phải tiễn đưa phụ mẫu của Tiểu Lâm trở về nữa, liền đi trước một bước đây."
Sư Duy nói xong, chắp tay thi lễ một cái về phía đám người Dịch Thư Nguyên cùng Vương Vân Xuân.
"Hữu duyên lại gặp!"
"Không tiễn!"
"Tiên trưởng đi đường cẩn thận!"
Đỗ Tiểu Lâm cuối cùng vẫn là theo Sư Duy đi Thái Âm Cung, hình như so với tình hữu nghị cùng với Thạch Sinh, tiểu cô nương càng dễ bị Thất Thải Vân Hà Bạch hấp dẫn hơn, thực tế Sư Duy cũng nói rằng sớm muộn cũng sẽ đưa bảo bối này cho nàng.
Về phần phụ mẫu của Đỗ Tiểu Lâm, nữ nhi có thể thành tiên, còn có thể giáng phúc cho cả nhà, cao hứng đến độ quên hết tất cả.
Theo mặt đất xuất hiện một đám mây ngũ sắc, Sư Duy cùng mấy người bên cạnh dần dần bay lên.
Đỗ Tiểu Lâm một mực cầm lấy một góc Thất Thải Vân Hà Bạch, thật ra nàng rất mẫn cảm, nàng cảm thấy Thạch Sinh có chút tức giận nàng, cho nên một mực không dám mở miệng.
Nhưng lúc này, Đỗ Tiểu Lâm vẫn thò mặt ra khỏi đám mây ngũ sắc quát to xuống phía dưới.
"Hẹn gặp lại Thạch Sinh! ".
Nghe Đỗ Tiểu Lâm nói, Thạch Sinh một mực có chút tức giận lúc này cũng vội vàng từ bên cạnh Dịch Thư Nguyên đi ra, hô to đối với bầu trời.
"Hẹn gặp lại Tiểu Lâm ! hẹn gặp lại Tiểu Lâm ! ta sẽ đi thăm ngươi ! ".
Giang Lang cười hì hì ngồi xổm xuống nhìn Thạch Sinh, trên đầu vai rõ ràng còn có Hôi Miễn biểu cảm không sai biệt lắm.
Rồng nói: "Đã bay đi xa rồi!"
Chồn nói: "Vừa nãy ngươi trốn cái gì nha?"
Một rồng một chồn nói hai câu để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Sinh lại phồng lên.
Thạch Sinh "Hừ!" một tiếng, dán sát vào bên cạnh Dịch Thư Nguyên túm lấy y phục của hắn.
"Sư phụ, vì sao ngài lại để cho Tiểu Lâm đi tới Thái Âm Cung, học đạo cùng ngài chắc chắn mạnh hơn so với các nàng đó!"
Dưới phần lớn tình huống thì Thạch Sinh rất hiểu chuyện, nhưng hôm nay nó quả thật có chút khó chịu, Dịch Thư Nguyên ngồi xổm xuống an ủi nó, lấy tay phủi nhẹ nước mắt bên khóe mắt của nó.
"Thái Âm Cung thích hợp với Tiểu Lâm hơn, tu hành cũng sẽ nhanh hơn, hơn nữa nàng là một tiểu cô nương, sư phụ lại là người kể chuyện vào nam ra bắc, dẫn theo nàng tu hành có nhiều bất tiện, sẽ chỉ làm chậm trễ linh tính của nàng!"
Về phần chuyện Thái Âm tiên tử chuyển thế, Dịch Thư Nguyên cũng không có ý định tùy tiện nói ra ngoài.
"Ngài có thể biến nha, ngài có thể biến được mà! Ngài cũng có thể là nữ tiên mà!"
"Sư huynh!"
Tề Trọng Bân nói một câu, Thạch Sinh cũng không nói nữa, chỉ là giơ lên cánh tay phải núc ních thịt, dùng ống tay áo của mình lau nước mắt, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói một câu.
"Sư phụ, con xin lỗi, ngài đừng tức giận."
"Sư phụ không tức giận!"
Dịch Thư Nguyên vuốt vuốt đầu Thạch Sinh, chậm rãi đứng lên.
Vương Vân Xuân ở bên cạnh nhìn, đến thời khắc này cũng lần nữa chắp tay về đám người Dịch Thư Nguyên.
"Chắc hẳn chư vị cũng muốn đi rồi, hy vọng kiếp này khi còn sống còn có thể gặp lại, nếu như có việc gì có thể giúp được, chư vị tiên trưởng cũng có thể tùy thời tìm đến Vương mỗ!"
Dịch Thư Nguyên cùng người bên cạnh cùng nhau đáp lễ lại, trên mặt mang theo một nụ cười đầy ý vị thâm trường nói.
"Vương bộ đầu, sau này chúng ta còn gặp lại!"
Sau đó Dịch Thư Nguyên vung tay áo quét qua, một cỗ gió nhẹ vờn quanh mọi người, gió thổi dần dần biến lớn, mang theo một nhóm người bay lên trên không.
Vương Vân Xuân đứng ở bên cạnh đình, hai tay duy trì lấy tư thế hành lễ đối với bầu trời, nhìn tiên nhân càng bay càng xa trên bầu trời, trong lòng tràn đầy phức tạp!
Sau này còn gặp lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận