Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 181: Đã đến phần cuối (1)

Sau khi nghỉ ngơi chưa tới nửa giờ, Dịch Thư Nguyên theo người của phường giấy cùng nhau tiến vào rừng trúc bên trong núi.
Khu núi này có rất nhiều rừng trúc, số lượng vượt xa những loại cây cối khác trong núi, xâm nhập trong đó liền tiến vào một biển cây trúc.
Người Trần gia nói rất nhiều chi tiết với Dịch Thư Nguyên, bao gồm cả việc làm sao chọn trúc, làm sao chặt trúc, bắt đầu từ chỗ nào để dễ chở ra ngoài hơn....
Dịch Thư Nguyên đang lắng nghe, nhưng hiển nhiên chưa hẳn sẽ làm như vậy, hắn đi vào bên trong biển trúc, tâm thần cũng đã phát tán tràn ra khắp nơi, vào lúc này toàn bộ biển trúc tựu thật giống như sống lại, cành trúc lá trúc phiêu động theo gió, mang theo từng làn sóng trúc thật giống như là âm thanh của biển trúc.
Người Trần gia đã bắt đầu chọn trúc rồi, mà Dịch Thư Nguyên thì đi dạo tới chỗ xa xa.
Người khác chỉ coi Dịch tiên sinh là tới đi chơi trong tiết Thanh Minh, cũng không nói thêm cái gì.
Dẫu sao tuy rằng Dịch Thư Nguyên cầm theo dao chặt cây, thế nhưng bộ dạng hào hoa phong nhã, cũng không tiện để cho hắn thật sự chặt những cây trúc lớn này.
Dịch Thư Nguyên nhắm mắt lại lắng nghe, nghe âm thanh sàn sạt trong sóng trúc, nghe động tĩnh cây trúc đong đưa, càng cảm thụ được linh khí trong núi lưu động.
Còn có tiếng kêu của các loài chim thỉnh thoảng vang lên trong gió, giống như âm thanh thiên nhiên có riêng nơi để quy về.
Ở bên này!
Dịch Thư Nguyên mở to mắt, cất bước đi đến chỗ sâu trong rừng trúc.
"Dịch tiên sinh chớ đi quá xa, rừng trúc rất lớn, cẩn thận đi lạc mất...”
Bên đó truyền đến tiếng kêu của Trần lão hán, Dịch Thư Nguyên từ xa lên tiếng liền tiếp tục đi tới.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, Trần Bình nghiệp vẫn là đi tới cùng, sợ Dịch Thư Nguyên xảy ra cái gì ngoài ý muốn liền không dễ bàn giao.
"Dịch tiên sinh, ngài đừng đi tới chỗ sâu nữa, lần này chúng ta đi tìm bên rìa đường trước, bên trong không dễ vận chuyển ra ngoài."
Trần Bình nghiệp nhìn thân ảnh Dịch Thư Nguyên ở xa xa, vừa nhanh chóng tiếp cận vừa hô hào, chờ khi gã đến, lại phát hiện Dịch Thư Nguyên đã ngừng lại.
Trước mắt Dịch Thư Nguyên có hai cây trúc lớn cao ngất, theo cây trúc đong đưa theo gió, có thể mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng trúc vang linh hoạt kỳ ảo.
"Chính là chỗ này rồi!"
Trần Bình nghiệp vừa mới đi qua, liền phát hiện Dịch Thư Nguyên đã xoay người nắm chắc cây trúc, một đao tiếp một đao bổ xuống.
"Đùng" "Đùng" "Đùng" "Đùng"...
"Rặc rặc soạt..."
Không bao lâu, một cây trúc cao lớn đã đổ xuống...
Cũng không lâu lắm, người phường giấy cũng biết Dịch Thư Nguyên thật sự không phải là tới ngoại thành để dạo chơi.
"Phụ thân, Dịch tiên sinh thật sự rất có khí lực!"
Cái này cũng không cần Trần Bình nghiệp nói, chỉ cần nhìn Dịch Thư Nguyên và Trần Bình nghiệp cùng nhau kéo hai cây trúc lớn ra bên ngoài là biết rồi.
Sau đó liền cùng nhau chặt trúc chất lên xe, cùng nhau chuyển ra rừng trúc, tất cả quá trình Dịch Thư Nguyên đều cùng nhau tham dự và hỗ trợ, khiến cho ngăn cách ở giữa mọi người cũng dần dần giảm bớt.
Xe trâu kéo qua kéo lại nhiều lần, mới kéo đi hết tất cả cây trúc đã chặt hôm nay.
Cũng không kéo tới cái sân trước núi phơi nắng, mà kéo tới một cái thủy đàm biên giới trong núi, nơi đây cũng có một cái lều cỏ, hiển nhiên cũng là sân bãi trong trình tự sản xuất.
Tới nơi này, Dịch Thư Nguyên theo mọi người cùng nhau bổ dọc cây trúc ra, lại loại bỏ vỏ ngoài, tiếp đó là cắt nhỏ từng đoạn.
Công việc này đã chiếm mất thời gian hầu như nửa ngày.
Sau cùng, toàn bộ cây trúc đã được xử lý hoàn tất sẽ cùng được rửa sạch qua một lần, ngoại trừ hai cây trúc của Dịch Thư Nguyên được tách riêng ra một khu, những cây trúc khác đều được cột chung lại ném vào thủy đàm.
Công việc ngày hôm nay coi như là hoàn thành.
Những cây trúc đã được chọn lựa tỉ mỉ này phải ngâm trong nước suối một tuần, sau đó mới có thể tiến nhập trình tự làm việc tiếp theo.
Lại là một tuần sau, Dịch Thư Nguyên đúng hẹn tới, lần này là giặt hồ, tiếp theo lại là phơi khô.
Hoặc là một tuần, hoặc là 3 tới 5 ngày.
Người của phường giấy Nguyên Giang sẽ phải lên núi xử lý nguyên liệu, mà Dịch Thư Nguyên mỗi một lần đều chắc chắn trình diện, chưa từng vắng mặt.
Từ ngâm, giặt hồ, phơi nắng, đánh nát, tẩy rửa qua nước, lại đến chưng nấu.
Mỗi một bước Dịch Thư Nguyên đều đích thân làm, hơn nữa đều cực kỳ nghiêm túc và ra sức, để cho mọi người trong phường giấy Nguyên Giang cũng quen thuộc với sự hiện hữu của hắn, không có hạn chế gì.
Thậm chí nghiêm chỉnh mà nói, Dịch Thư Nguyên vẫn là một người làm vô cùng xứng chức, chẳng những làm việc ra sức, hơn nữa thể lực cũng không kém, người khác không nhắc thì hắn cũng không hề muốn nghỉ ngơi.
Sau một đoạn thời gian, luân phiên xử lý rất nhiều nguyên liệu, mọi người mới vác vai kéo xe xuống dưới, vận chuyển tất cả đến vùng cự thạch trên sườn núi.
Từng đống tài liệu sau khi gia công đều được trải ra đặt ở đây, chúng nó phải ở chỗ này tiếp nhận gió thổi và nắng chiếu, tiếp nhận thiên địa tẩy lễ.
Có lẽ khu phơi giấy này thật sự là bảo địa trời ban, dưới điều kiện được trời ưu ái của khu phơi giấy, nơi khác cần phơi nguyên liệu phải tốn hơn nửa năm thậm chí một năm, ở đây lại chỉ cần chưa tới nửa năm là có thể tiến hành trình tự bước làm việc tiếp theo.
Sau đó trong cuộc sống, Dịch Thư Nguyên vừa tu luyện vừa cẩn trọng biên soạn huyện chí, cùng đợi tài liệu thuế biến.
Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử, Lập Thu, Tiết Xử Thử, Bạch Lộ...
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên không có cùng người của phường giấy Nguyên Giang đi lên núi, nhưng hầu như mỗi khi qua một đoạn thời gian, hắn đều một mình đi lên núi nhìn qua chỗ phơi giấy một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận