Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 163: Mực đã thành linh (1)

Dịch Thư Nguyên nhìn quanh bốn phía theo bản năng, lại nhìn lên bầu trời, nhưng nhập lại không nhìn ra tung tích quỷ thần gì, càng không khí tức tiên ma nào cả.
Chẳng qua là gió trời khẽ chầm chậm thổi qua trên cỏ cây.
Tranh này rõ ràng tự mình bay đến?
"Hắc, quả nhiên vẫn là của ta, chính là một bức họa lớn như vậy, không tiện cất lắm à nha.
"Ta, ta, tiên sinh, giao cho ta!"
Hôi Miễn hưng phấn không thôi, nhảy cà tưng trên đầu vai Dịch Thư Nguyên, tự đề cử mình.
"Để ta cất!"
Dịch Thư Nguyên cuốn họa quyển lại một chút, tiếp đó đưa tới trước mặt tiểu yêu, nó dùng hai móng cẩn thận ôm lấy phía trước, tiếp đó nhét vào lông tơ dưới cổ mình.
Bên trong một dúm lông tựa như cất giấu một cái động không đáy vậy, họa quyển thật dài cứ như vậy được đưa vào bên trong lông tơ, Dịch Thư Nguyên nhìn thấy cũng tấm tắc kêu kỳ lạ.
Hôi Miễn gạt lông tơ trên mặt ra nở nụ cười, phần tín nhiệm này của Dịch Thư Nguyên khiến nó còn cao hứng hơn so với việc thấy bức họa.
"Đây là pháp thuật gì?"
Nghe Dịch Thư Nguyên hỏi một câu như vậy, Hôi Miễn lập tức khoe khoang lên.
"Đây là Nạp Tàng thuật, ta đây có thể lợi hại hơn so với yêu quái bình thường nha, có chút ưa thích nuốt vào trong bụng!"
"Ồ, lợi hại lợi hại, có tiện nói tỉ mỉ cho ta nghe một chút không?"
"Ha ha ha ha ha, tiên sinh cũng biết nó lợi hại sao? Ta nói với ngài, thời gian ta tu hành cũng không ngắn đâu, bổn sự phải có đều đã rèn luyện thật tốt rồi, cũng tỷ như cái Nạp Tàng thuật này. “.
Dịch Thư Nguyên vừa đi, Hôi Miễn vừa kể, một thú ba hoa chích chòe nói, một người cũng nghe vô cùng nghiêm túc.
Một đoạn thời gian sau, Hôi Miễn ngẫu nhiên quan sát xung quanh, tiếp đó phát hiện trong lúc bất tri bất giác, mình đã theo Dịch Thư Nguyên bay đến trên bầu trời, đang đạp trên một cơn gió màu xanh phi hành.
"A ! a ! a, chúng ta đang bay !"
Tiểu yêu hét ầm lên trên đầu vai Dịch Thư Nguyên, hiển nhiên con yêu quái này còn chưa từng bay lần nào.
Dịch Thư Nguyên có thể hiểu được tâm tình của tiểu tử này, lần đầu tiên hắn bay cũng hết sức kích động.
Chỉ là Dịch Thư Nguyên không biết là, Hôi Miễn kích động không chỉ là bay, mà càng kích động với Dịch Thư Nguyên mang theo nó cùng bay, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, cũng không đuổi nó đi.
"Bay ! ta sẽ tu hành đắc đạo !"
Hôi Miễn vung vẩy hai móng lung tung trong không trung, hai cái chân sau lại gắt gao bám chặt lấy đầu vai Dịch Thư Nguyên.
Tu hành đắc đạo sao?
Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn thành Nguyệt Châu lúc này vẫn còn rực rỡ những ngọn đèn dầu như cũ, lại nhìn chân trời phía xa xa, hắn cũng tin tưởng mình có thể tu hành đắc đạo.
So sánh Dịch Thư Nguyên và Hôi Miễn nhẹ nhõm tự tại, bên trong thành Nguyệt Châu lúc này liền rối loạn rùm beng lên.
Thời điểm võ giả Thanh Châu đuổi theo bức tranh từ khu cư dân ra cũng đã truyền tin tức ra ngoài, Sơn Hà Tiên Lô Đồ bị gió thổi bay lên trời.
Mặc kệ là người sốt ruột hay là người tham gia náo nhiệt, hoặc người nổi lên tham niệm, trai gái già trẻ lớn bé tất cả không biết bao nhiêu võ giả cùng đều đuổi theo, cũng không biết có bao nhiêu cái đầu nhìn lên bầu trời.
Mới đầu còn có người có thể nhìn thấy bức họa bay trên bầu trời, về sau lại trực tiếp biến thành một cái điểm nhỏ.
Lại đến tiếp sau họa quyển đã hoàn toàn tan biến trong mắt mọi người, nhưng vô số võ giả thậm chí bách tính thành Nguyệt Châu vẫn tìm kiếm khắp nơi như cũ, cũng không ít người đi ra ngoài thành để tìm.
Chuyện này là thật hay là giả đây?
Nếu là giả, có đông đảo võ giả tận mắt nhìn thấy, cho dù nhìn thấy khoảng cách gần phần lớn đều là người Thanh Châu, nhưng không thể nào người người đều diễn giống thật như thế được, ngay cả vẻ hối hận cùng tham lam cũng diễn giống như đúc.
Nếu là thật, một đám võ giả, thậm chí còn có đệ nhất thiên hạ trong thế hệ trẻ tuổi đều ở đó, làm sao lại để cho bức họa bị gió thổi bay đi được?
Càng có người dần dần truyền ra, bức Sơn Hà Tiên Lô Đồ vốn không phải là vật phàm trần, bất quá là tiên nhân thu hồi mà thôi.
Còn có người đồn đại, vị tiền bối Tiên Thiên đã lấy võ nhập đạo, trở thành thần tiên, tiền bối chỉ điểm Mạch Lăng Phi đã hóa ra một đạo thiên phong lấy đi bức họa.
Đủ loại lời đồn ly kỳ, đủ loại chuyện xưa phát sinh, phủ thêm một tầng sắc thái thần bí cho toàn bộ đại hội võ lâm Nguyệt Châu.
Dịch Thư Nguyên cũng không mang theo Hôi Miễn trực tiếp quay về huyện nha, mà là trở về Tây Hà thôn, những gần ba mươi mẫu đất đấy, người Dịch gia không thể nào ngắn ngủi hai ngày liền cấy xong được.
Dịch Thư Nguyên trở về hỗ trợ, khiến cho tiến độ cấy mạ của Dịch gia nhanh hơn không ít.
Mà tiểu yêu luôn xuất hiện ở bên người Dịch Thư Nguyên lại thành công khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của A Bảo, A Bảo luôn muốn bắt nó lại nhưng mãi vẫn không đắc thủ được.
Sau khi đến trong thôn, hết thảy sự tình bên đại hội võ lâm đều giống như đã đi xa.
A Phi cũng tạm không đến quấy rầy, Dịch Thư Nguyên cũng không chủ động tìm hiểu đại hội có phải đã tản hay chưa, chỉ là chuyên chú cấy mạ trong tiết Mang Chủng.
Rốt cuộc vào ngày thứ tư sau đó, ruộng Dịch gia rốt cuộc đã cấy xong.
"Vù vù..."
Dịch Thư Nguyên thở dài một hơi, dùng nước bùn trong ruộng lúa để rửa tay, tiếp đó ngồi thẳng lên, Dịch Dũng An bên đó cũng chỉ còn lại vài hàng sau cùng.
Trên bờ ruộng, chỗ ấm nước cùng với bát trà, Hôi Miễn đang dựa vào bên đó nghỉ ngơi, canh ấm trà không để cho một số dế nhũi, đỉa và các loại côn trùng tiếp cận.
Đột nhiên Hôi Miễn mở to mắt, phát hiện bên đầu kia của bờ ruộng có một tên chán ghét chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận