Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 589: Nhân định thắng thiên! (1)

Trong thành Triệu Châu có một cái giếng, nối liền với dòng suối dưới mặt đất, nước bên trong vô cùng trong veo.
Y học thời nay, ngoài lý thuyết y học ra, cũng rất chú ý tới nước làm thuốc, mà suối giếng ở thành Triệu Châu được rất nhiều thầy thuốc cho là nguồn nước thích hợp nhất, cũng thành nước giếng chuyên dụng để làm thuốc.
Thời điểm Tề Trọng Bân cầm theo Ngọc Kinh và hộp ngọc đựng đan dược đi đến giếng, nhịn không được liên tục quan sát chiếc hộp nhưng không dám tùy tiện mở ra.
"Đây chính là tiên đan!"
"Không sai, đây là tiên đan chân chính, giống như ta đã từng nói qua với ngươi, đan này tên là Dưỡng Nguyên đan, thời điểm lô thăng kết đan thành năm viên, đây là một viên cuối cùng!"
Một viên cuối cùng.
Tề Trọng Bân cố nén lại xúc động muốn mở hộp ra, bước nhanh đến giếng suối.
Trước đó, Hôi Miễn tiền bối đã nói cho lão biết về việc của sư huynh ở Thiên Đấu Sơn, tiên đan này không thể tùy tiện nhìn, nó biết bỏ chạy.
Tề Trọng Bân không thể phi thiên độn thổ được, nếu đan này chạy mất đoán chừng phải phiền phức sư phụ và Hôi Miễn đi bắt.
Giếng suối không chỉ có phiến đá nặng nề che kín, bây giờ lúc nào cũng có người của quan phủ trông coi.
Chướng nhãn pháp cũng không phải vạn năng, động tĩnh quá lớn dễ gây nên chú ý.
Tề Trọng Bân đến bên cạnh giếng nước, trước đó lão đã vận chuyển linh khí trong thân thể, tâm niệm vừa động giữa đầu ngón tay sinh ra một mảnh sương mù nhàn nhạt, từ đó hiện ra một con tiểu côn trùng hư hư nhược nhược, đây chính là pháp thuật Dịch Thư Nguyên cải tiến giúp lão.
"Phù!"
Nhẹ nhàng thổi ra một hơi, con trùng ngủ vô thanh vô tức bay về phía mấy căn phòng chỗ tối cạnh giếng.
Chờ trùng ngủ bay xong một vòng, quan sai canh giữ ở chỗ tối lập tức cảm thấy thiu thiu, miễn cưỡng xốc lên tinh thần muốn kiên trì một chút, nhưng ngáp một cái cả thân đã rã rời, rất nhanh đã ngủ mất.
Tề Trọng Bân nhanh chóng xuất hiện bên cạnh giếng, sau đó hai tay cầm lấy phiến đá đặt trên miệng giếng vận lực di chuyển nó đi.
Hôi Miễn nhảy đến miệng giếng, trước tiên mở hộp ngọc nhỏ ra, một viên đan vàng nhạt xuất hiện trước mặt Tề Trọng Bân.
"Nè, cho ngươi xem qua, bộ dáng chính là như thế này đây, bởi vì được bọc quanh một tầng thanh khí nên ngửi không thấy mùi vị riêng biệt, lớp khí này ngoại trừ đụng nước bị phá còn có thể bị phá nếu bóp nát, đến lúc đó nếu không chú ý sẽ để nó chạy mất!"
Tề Trọng Bân quan sát một hồi, sau đó nhẹ gật đầu.
Hôi Miễn thấy lão đã xem đủ rồi trực tiếp ném đan hoàn xuống miệng giếng.
"Phù phù!"
Một thanh âm nho nhỏ vang lên, Tề Trọng Bân vội nhìn về miệng giếng, thấy viên đan dược chìm vào nước tản ra một lớp hào quang nhàn nhạt, nhưng rất nhanh, một thanh thước gõ cũng theo sau rơi vào trong nước, hào quang quanh đan dược lại phai nhạt hơn nữa.
Thước gõ ở trong nước chấn động một cái, nổi lên lôi quang nhàn nhạt, mặt nước trong giếng nổi lên từng đợt gợn sóng.
"Dường như Ngọc Kinh không quá vui!"
Hôi Miễn nói một câu như vậy, lại thoáng cái nhảy lên đầu vai Tề Trọng Vân, người sau liền nhẹ nhàng đặt tảng đá xuống.
"Một viên tiên đan, có thể bảo đảm tính mạng hơn hai ngàn người thành Triệu Châu, cũng coi như đáng giá!"
Nói như vậy xong, Tề Trọng Bân nhẹ nhàng nhảy lên, cả người giống như một con chim én nhẹ nhàng bay lên chỗ gần nóc nhà, rồi lão điểm mũi chân đi về phương xa.
Nghe thấy Tề Trọng Bân nói như vậy, Hôi Miễn chỉ "ha ha" cười, mặc kệ là Thạch Sinh hồn nhiên ngây thơ, hay là Tề Trọng Bân chân thật ổn trọng, đệ tử của tiên sinh đều có tâm tính không tệ.
Đổi thành những người khác khẳng định sẽ vô cùng tiếc viên tiên đan nọ, cho dù là không nói đến tu hành giới, coi như là trên một đạo tu tiên, thứ này đều là bảo vật hiếm gặp.
"Ài Tề tiểu tử, ngươi nói xem nếu đưa viên đan này đến trước mặt tên Hoàng Đế Đại Dong, để cho gã chọn thì gã sẽ chọn thế nào?"
Tề Trọng Bân vừa phá gió đi vừa nghiêm túc suy nghĩ.
"Đổi thành vị Hoàng đế khác nhất định sẽ lựa chọn tiên đan, nhưng Thiên Tử hiện nay thật đúng là khó mà nói."
Thừa Thiên phủ, ngự thư phòng trong hoàng cung, giờ phút này chỉ có Hoàng Đế Đại Dong và Chương Lương Hỉ ở nơi này, vị Hoàng Đế trước nay vẫn luôn trầm ổn trước mặt các con dân thiên tử, bây giờ cũng thấy mệt mỏi khó tả.
Trước đó vừa kết thúc cuộc tảo triều mà quần thần kịch liệt thảo luận, mà vừa xong các trọng thần cũng mới thương nghị xong rời khỏi ngự thư phòng.
Vài ngày trước sự tình ôn dịch ở Lĩnh Đông đã được đưa tin đến Thừa Thiên Phủ, mà vì để giảm bớt bất mãn của các bách tính về việc triều đình thu dược liệu, triều đình hoàn toàn không hề giấu giếm tin tức đó với dân gian.
Về phần từ việc này mà dẫn đến có người trữ hàng, người không trữ sẽ không trữ, kẻ trữ hàng thì dù quan phủ có giấu giếm, bản thân bọn họ cũng có thể thông qua nhiều phương thức khác để biết được tin tức.
Trọng điểm các quân thần thương nghị hôm nay đương nhiên vẫn là Lĩnh Đông.
Bên kia có một loạt tin tức mới nhất vừa mới truyền đến Thừa Thiên phủ, trước đây là lo lắng, hôm nay xem như đã xác thực rồi, thành Triệu Châu đã hoàn toàn bạo phát ôn dịch.
Có một số việc có thể thương nghị cùng quần thần, có một số việc đương nhiên chỉ có thể thương lượng với tâm phúc.
"Ôn dịch ở Triệu Châu, Dịch tiên sinh vậy mà cũng đi đến thành Triệu Châu. Ài."
Hoàng đế nói xong vuốt vuốt trán.
"Bệ hạ yên tâm, Dịch tiên sinh người hiền tự nhiên sẽ có trời giúp, huống hồ hắn muốn đi, đám thám tử cũng không dám cản trở."
Hoàng đế đương nhiên biết điều này, hơn nữa có Dịch Thư Nguyên ở Triệu Châu, khẳng định cũng có chỗ tốt đối với chuyện khống chế ôn dịch, nhưng mà thân ở trung tâm ôn dịch vẫn rất nguy hiểm.
"Lương Hỉ, ngươi nói xem một người sở hữu tài năng kinh thiên động địa, thật sự có thể chu toàn mọi mặt sao?"
Hoàng đế không chỉ là nói về phần y thuật của Dịch Thư Nguyên, còn có một phần Cáo thư Tư Mã cứu giúp nạn thiên tai đang được đặt ở ngay trên ngự án trước mặt.
Dòng chữ kia hoàn toàn khiến Hoàng đế kinh diễm, mà nội dung trong đó càng khiến người ta có chút sợ hãi, nếu như những lời trong văn thư này không sai, mấy năm sau Lĩnh Đông rất có thể sẽ gặp phải đại hạn.
Việc này cho dù là Chương Lương Hỉ cũng không dám tùy ý trả lời, chẳng qua Hoàng đế cũng không phải muốn lão trả lời, lại phối hợp nói qua việc khác.
"Dịch tiên sinh viết văn thương nghị, sau khi được những đại phu khác xác nhận mới báo cho Lý Khiêm, xem ra người trẻ tuổi tên là Sở Hàng này cũng không đơn giản!"
Người như Dịch Thư Nguyên, thế mà trong việc thế này lại trước báo Tư Mã chứ không trực tiếp nói với Lý Khiêm, đủ để thấy tài cán của người này.
Mà Lý Khiêm phân công Sở Hàng là Tư Mã cứu trợ thiên tai giúp Lĩnh Đông, cũng là tán thành đối với y, mà trước đây bên trong tấu văn cũng có đề cập qua mấy lần.
"Trong mấy kỳ tiến sĩ trước đây, không có cái tên này nha, xem ra cường độ chỉnh đốn còn không đủ, vẫn có rất nhiều nhân tai bị mai một! Còn việc bên thành Triệu Châu nên thế nào đây."
"Bệ hạ, có mật báo đến!"
Bên ngoài Ngự Thư phòng truyền đến giọng của thái giám, Chương Lương Hỉ lập tức bước nhanh ra ngoài, chờ đến lúc gã trở về trong tay đã nhiều thêm một quyển trục, gã cẩn thận mở ra sau đó đưa thư văn vải tơ bên trong cho Hoàng đế.
Vừa nhìn thấy phần thư văn này, nét lo lắng nghĩ trên mặt Hoàng Đế cũng giảm bớt không ít.
Mật báo này không phải thám tin tự dò xét ra, mà là Đàm Nguyên Thường phái người đưa tới, khi đó gã đã tập hợp một lượng lớn dược liệu cùng lương thực, bây giờ đã xuất phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận