Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 259: Biến động trong nước (1)

Sau khi thuyền xuất cảng, cánh buồm hạ xuống, con thuyền thuận theo sông đào vững vàng tiến về phía trước.
Dịch Thư Nguyên ở trên boong thuyền xem náo nhiệt thật lâu, từ trong khoang thuyền mới lần lượt có những hành khách khác đi ra.
Thư sinh đi thi kia vừa ngáp vừa vặn eo bẻ cổ đi đến trên boong thuyền, tuy rằng Dịch Thư Nguyên không phải thí sinh, nhưng tốt xấu gì cũng là một người hiểu tri thức hiểu lễ nghĩa, cho nên gã cũng rất tự nhiên đi tới bên cạnh Dịch Thư Nguyên.
"Ôi mấy cái người chèo thuyền này, mới sáng sớm đã lớn giọng như vậy rồi, ui! Nhiều thuyền như vậy! Thật là nghìn thuyền vận chuyển, giống như ngàn vạn thí sinh vào kinh đi thi, luôn có người có thể một buồm đi ở phía trước!"
Dịch Thư Nguyên dựa vào bên cạnh rào chắn nhìn phong quang xa gần trên mặt nước, giờ phút này trên mặt sông có một số thuyền xuất cảng, cũng có không ít thuyền đi qua từ đường sông phía sau, lớn nhỏ không đều, thoạt nhìn cũng có vài phần cảm giác hùng tráng.
Nghe Dương Bản Tài nói, Dịch Thư Nguyên mới quay lại nhìn gã.
"Thật là chí khí."
Dịch Thư Nguyên thuận miệng trả lời một câu, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh cột buồm, hắn đã đặt hồ lô lên phía trên đó, hấp thu lực lượng nhật hoa, theo con thuyền lắc lư, hồ lô không nhúc nhích chút nào.
Dương Bản Tài cũng quan sát theo tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên, ngoại trừ cột buồm cùng buồm ra, cái gì cũng không phát hiện, lại chuyển lực chú ý vào trên người Dịch Thư Nguyên.
Hôm qua trong khoang thuyền hơi lờ mờ, cộng thêm mọi người đều bận tự mình thu xếp chỉnh đốn, chưa kịp nhìn kỹ để nói chuyện, lúc này nhìn qua, phát hiện người trước mắt rõ ràng dung mạo tuấn lãng, khí sắc cũng không kém, nhưng tóc vậy mà lại hoa râm.
"Ách, Dịch huynh đài, ngươi cũng đi Thừa Thiên Phủ sao?"
"Xem là như thế đi, huynh đài lần này là lần đầu tiên lên kinh đi thi?"
Dịch Thư Nguyên nhìn qua Dương Bản Tài, người này một bộ dạng hăng hái, kỳ thật tuy có văn khí trên đỉnh đầu nhưng lại cũng không tính dễ làm cho người khác chú ý.
"Đúng vậy, lần này vào kinh thành, nhất định sẽ một tiếng gáy làm cho mọi người kinh ngạc!"
Cũng khá được, tràn đầy tự tin, không như Sở Hàng đã sớm bắt đầu thi hội rồi, hiện giờ lăn lộn thành càng già càng lão luyện, cả ngày chỉ biết du sơn ngoạn thủy, nhưng mà điều này cũng cần có điều kiện trong nhà cho phép.
Sau đó hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, những hành khách khác trong khoang thuyền cũng ra ngoài để thông khí, càng có hài tử vui đùa ầm ĩ bên trên boong thuyền.
Con thuyền thuận gió mà đi, thế nên tốc độ di chuyển tự nhiên cũng không chậm, mà tốc độ của các thuyền cũng không đồng nhất, dần dần kéo giãn khoảng cách ra, những con thuyền xung quanh cũng theo đó mà giảm bớt đi.
Chỉ bất quá trong lúc chút bất tri bất giác, đầu sóng trong nước hình như trở nên có chút lớn hơn rồi, ngay cả con thuyền không tính là nhỏ này cũng đều có chút lắc lư không ngừng trong sông.
Sóng đằng trước không đúng!
Lúc Dịch Thư Nguyên vừa ý thức được cái gì đó, biến số cũng đã phát sinh.
"Phanh long."
Theo một tiếng nổ vang, thân thuyền bỗng nhiên lắc lư mãnh liệt một cái, giống như là va vào thứ gì.
"Ài ôi!."
"A."
Không ít người trên boong thuyền bị xô đẩy thân hình bất ổn, có người thậm chí trực tiếp ngã sấp xuống, Dịch Thư Nguyên nhanh tay lẹ mắt, bước ra một bước đã rời khỏi chỗ cũ xa hơn một trượng, một tay giữ chặt một hài tử xém chút nữa ngã ra ngoài lan can bảo hộ.
Lúc này Dương Bản Tài cũng vừa ngã vào trên boong thuyền, không thấy được động tác của Dịch Thư Nguyên, lúc ngẩng đầu nhìn qua cũng chỉ kinh ngạc đối phương thoáng cái liền chạy xa như vậy.
"Cảm ơn, cám ơn vị tiên sinh này!"
Mẫu thân của hài tử đứng lên từ trên boong thuyền, nhanh chóng ôm lấy hài tử nói cảm tạ.
"Không cần! Để ý đến hài tử!"
Dịch Thư Nguyên nói xong một câu như vậy, liền nghiêng người nhìn tới vạch nước phía dưới, một số thuyền viên trên thuyền cũng đang kêu la hỏi thăm lẫn nhau.
"Làm sao thế?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đụng phải cái gì sao?"
"Không thấy rõ, thuyền vẫn còn di chuyển!"
Lúc này thuyền lớn chỉ hơi lắc lư, vẫn dọc theo tuyến đường nguyên bản tiếp tục di chuyển an toàn.
"Ầm ! ".
Đuôi thuyền phía sau cách đó không xa, mặt sông bỗng nhiên nổ tung một mảnh bọt nước, khiến cho mọi người nhao nhao nhìn lại, Dịch Thư Nguyên tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Gợn sóng thuỷ vực gần đó bắt đầu biến lớn, hơn nữa hình như càng lúc càng nghiêm trọng.
"Bành."
Giống như là sóng biển đập vào đá ngầm vậy, một mảnh sóng lớn ập vào một bên thân thuyền, thậm chí trên boong thuyền cũng dấy lên rất nhiều bọt nước, thân thuyền càng là lắc lư mãnh liệt.
"A a."
"Ai nha!"
"Nhanh vào trong khoang thuyền đi ! ".
"Đi đi đi!"
"Mau vào trong đi!"
Trong tiếng kêu của thuyền viên, các hành khách lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ, bị lắc lư nên bước chân đi cũng bất ổn, nhưng vẫn nhao nhao đi vào trong khoang thuyền.
Mà đám thuyền viên thì là kinh nghi bất định, riêng phần mình thủ vững cương vị.
"Bành".
"Rầm rầm ào ào."
Sóng nước bên trong con sông cuộn trào, xung quanh còn có một chút những con thuyền khác đồng dạng lung lay bất định bên trong sóng cả, có thể nghe thấy phía xa xa có người kinh hô cùng thét lên.
Nhưng lúc này gió rõ ràng không tính mãnh liệt, cho dù gió có mạnh, nơi đây dù sao cũng là mặt sông chứ không phải mặt biển, sóng như vậy cũng quá khoa trương.
Hai mắt Dịch Thư Nguyên nhìn chằm chằm vào mặt nước, hoặc là nói bên dưới mặt nước.
Người khác cái gì cũng không thấy rõ, nhưng dưới Dịch Thư Nguyên chú ý, vậy mà mơ hồ nhìn thấy chỗ sâu dưới nước vậy mà có hai đạo bóng mờ khổng lồ đang quần chiến cùng một chỗ.
Độ sâu của con sông này vượt xa sông lớn tự nhiên bình thường, Dịch Thư Nguyên không biết một đoạn sông này sâu bao nhiêu, hắn chỉ biết là chiều sâu bình quân đều có mấy trượng, dưới nước đấu pháp như vậy, dấy lên sóng lớn cũng chẳng có gì lạ.
"Bành ! ".
Lại có bọt nước trực tiếp nổ tung trên mặt nước, toàn bộ mặt sông cũng lộ ra một màu đục ngầu.
"Ô a...."
Trong tai Dịch Thư Nguyên, một tiếng kêu rõ ràng vang lên từ dưới mặt nước, mà những người khác trên thuyền lại nghe một mảnh ù tai.
Thân thể Hôi Miễn căng thẳng nằm ở đầu vai Dịch Thư Nguyên, trong nước có yêu vật đang tranh đấu, bởi vì bị mặt sông ngăn cách cho nên yêu khí không rõ ràng.
"Tiên sinh."
"Nhìn kỹ hẵng nói!"
Ước chừng khẩn trương nửa khắc đồng hồ, mặt sông bắt đầu khôi phục lại yên bình.
Sau khi con thuyền chạy nhanh cách một khoảng với khu vực vừa nãy, đám thuyền viên mới bắt đầu lu bù công việc lên, kiểm tra xem con thuyền phải chăng có bị hư hỏng, thậm chí có người cởi quần áo nhảy xuống dưới nước để xem xét đáy thuyền.
Bộ phận trong thuyền không nhìn ra cái gì, cũng không thấm nước, sau đó người xuống nước cũng được kéo lên, Dịch Thư Nguyên cũng theo thuyền viên đi tới.
"Nhanh, lấy thảm, canh gừng!"
Người xuống nước run rẩy phủ thêm tấm thảm tiếp nhận bát canh gừng, sau khi uống một ngụm ổn định một lúc sau mới lên tiếng.
"Phía…Phía dưới bị đụng lộ ra một cái dấu ấn, nhưng…Nhưng hình như không có việc gì, chỉ là nổi lên một chút vạch nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận