Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 480: Tiên đạo (2)

Đến đây, chính là đan thuật mà bản thân Dịch Thư Nguyên hiểu.
Cái gọi là đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Khí hóa vạn vật, vạn vật quy khí, cũng thể quy nhất.
Đan không thể thành đạo, nhưng cũng chính là vật gần đạo, mỗi một cỗ đan khí đều chờ đợi hội tụ trở thành một.
Trong lúc này, Dịch Thư Nguyên và lò đan liên quan quá sâu, tâm thần cũng dần dần chìm vào trong lò đan !
Trong Khoát Nam Sơn, Dịch Thư Nguyên đã ngồi xếp bằng nhắm mắt ngưng thần trước lò.
Ban đêm, sao sáng hiện ra đầy trời, tinh không trên đỉnh đầu Khoát Nam Sơn rực rỡ vô cùng.
Ánh trăng và ngôi sao trên lô nhao nhao sáng lên, tựa như kết nối cùng tinh đấu phía chân trời.
Từng đạo tinh quang mắt thường không thể nhận ra giống như mưa rơi, thỉnh thoảng từ phía chân trời hạ xuống Đấu Chuyển Càn Khôn Lô.
Hoàng Hoành Xuyên và Tùng ông đã sớm lui đến một đỉnh núi khác, chủ yếu là đủ loại vận số trong ngoài lò đan va chạm khiến cho hoàn cảnh nơi đó lúc lạnh lúc nóng, hai người sợ ở lại quá gần có khả năng sẽ quấy nhiễu luyện đan.
Tiên nhân luyện đan có thể xem không thể nhiễu, ngay cả Thạch Sinh vừa mới đúc thành tiên cơ vô cùng hưng phấn cũng bị hai người kéo đi qua.
Nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, chợt liếc mắt là một mảnh mông lung, tỉ mỉ nhìn lại tựa như có rất nhiều ngôi sao đang lập lòe.
"Sư phụ nói luyện cho ta một món bảo bối, không biết là cái gì nhỉ?"
Hôi Miễn ít nhiều có chút hâm mộ, nhưng mà sau đó vẫn giúp đỡ cùng nhau suy đoán.
"Có lẽ là pháp bảo hộ thân đi?"
"Nhưng mà ta muốn có một thanh kiếm, mọi người đều nói kiếm tiên rất uy phong!"
"Ngươi tiểu hài tử đùa nghịch vũ khí cái gì, mới đúc xong tiên cơ, cho ngươi kiếm ngươi biết dùng sao?"
Hoàng Hoành Xuyên thấy Thạch Sinh và Hôi Miễn đấu võ mồm, thu hồi tầm nhìn khỏi dị tượng lò đan, nhịn không được mở miệng nói.
"Thạch Sinh, trước đây ngươi nói sư phụ luyện chế lò đan, là trong ngoài tương ứng tương ứng cùng ngươi đúc thành tiên cơ."
Nói như vậy, Hoàng Hoành Xuyên bỗng dừng lại, do dự một hồi vẫn hỏi tiếp.
"Hơn nữa trong lúc đột phá ngươi đã cảm giác được sư phụ đang lò luyện đan, có phải sư phụ đã nói cho ngươi biết từ trước rồi không?"
Hoàng Hoành Xuyên và Tùng ông đều là sau khi lò đan hoàn toàn hiển hóa thành hình mới biết được bảo bối mà Dịch Thư Nguyên luyện chế là lò đan.
Mà dựa theo lời Thạch Sinh từng nói, tuyệt đối không giống như là biết trước, nhưng Hoàng Hoành Xuyên vẫn hỏi một câu như vậy.
Khả năng dính đến bí mật bất truyền của các đạo tiên môn, người ngoài không tiện tra cứu rõ ràng, chỉ có thể nhẹ nhàng thăm dò một câu.
Dù vậy Hoàng Hoành Xuyên cũng có chút chột dạ, nhưng bây giờ y thật sự quá hiếu kỳ, càng muốn xác nhận suy đoán nào đó trong lòng mình.
Chỉ là Thạch Sinh không hề quá để ý, trực tiếp mở miệng nói.
"Đương nhiên không có nói cho ta biết rồi, nhưng mà trong ngoài tương hợp, loại cảm giác đó thật sự quá rõ ràng, sư phụ luyện chế lò đan cũng giúp ta tu thành tiên cơ, cuối cùng ngưng tụ ra tiên lô trong thân, từ đó có thể luyện hóa linh vật trong thân hóa thành pháp lực tiên đạo rồi!"
Trái tim Hoàng Hoành Xuyên rạo rực vô cùng, mặc dù biết rõ không nên đào sâu hơn nữa, nhưng vẫn nhịn không được hỏi nhiều một câu.
"Trước đó sư phụ không cho phép ngươi luyện hóa pháp lực tiên đạo sinh ra tiên linh khí sao?"
Thạch Sinh nhíu mày, vô cùng không hiểu nhìn Hoàng Hoành Xuyên.
"Sơn thần đại nhân, ngài nói gì đó, sư phụ ta một mực nói, chỉ có hóa thành tiên lô mới tính đúc thành tiên cơ, ta tới cửa còn chưa vào, lấy đâu ra pháp lực tiên đạo? Tối đa cũng chỉ là sờ một chút linh khí mà thôi!"
Hôi Miễn ngồi trên đầu Thạch Sinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Hoành Xuyên.
"Sơn thần đại nhân, có phải có chỗ nào không đúng, muốn ta nói cùng tiên sinh không?"
"Không, không có bất luận chỗ nào không ổn cả, là Hoàng mỗ đường đột. Đúng rồi tiểu Thạch Sinh, ngươi mới thành lập tiên cơ, còn chưa có thi pháp đúng chứ, có thể để cho Hoàng mỗ mở mang kiến thức nhìn thấy thần thông của tiểu tiên trưởng không?"
Thạch Sinh nghe thấy thế cũng mặt mày hớn hở.
"Vậy nếu ta làm không được tốt, sơn thần đại nhân không thể cười ta đâu đấy!"
Nói xong Thạch Sinh đưa bàn tay nhỏ bé ra phía trước, tựa như nắm một vật vô hình, lập tức có một đám sương mù hiện ra phía trước, rồi lại nhanh chóng hóa thành giọt nước.
Trong khoảnh khắc, một đạo nước chảy trống rỗng xuất hiện, vậy mà lại giống như một dải lụa đong đưa theo gió.
Thạch Sinh nhẹ nhàng hất lên, dòng nước chảy thay đổi, hóa thành một đạo thủy long nho nhỏ bay vòng quanh thân hình, sau đó lại hóa sương mù tiêu tán ngay trước mắt.
Hoàng Hoành Xuyên bên cạnh khẽ gật đầu, Tùng ông cũng nhìn đến trên người Thạch Sinh.
"Đúng vậy, huyền diệu bất phàm!"
"Ha ha!"
Thạch Sinh đắc ý cười to.
Thật ra đây chỉ là ngự thủy đơn giản, nhưng thắng ở chỗ linh động vô cùng.
Càng mấu chốt chính là thời khắc Thạch Sinh thi pháp hiển lộ tiên linh khí, dưới Hoàng Hoành Xuyên ngưng thần tỉ mỉ quan sát, có thể thấy tiên linh khí hòa hợp cùng với thân hình, phân trọc khí, theo pháp mà lộ ra, khi pháp tiêu trừ cũng không tản ra chút nào, có thể nói là nhập làm một thể.
Không bàn về số lượng, nhưng nếu luận chất mà nói, tuyệt đối không phải tầm thường có thể so sánh.
Cho dù Oa Oa kiếp trước có bất phàm, nhưng bây giờ kiếp này vẫn chỉ là một tiên đồng mà thôi.
Theo hiểu biết của Hoàng Hoành Xuyên, thật ra trong tiên đạo cũng có cách nói ‘thân nội hóa lô lấy luyện bản thân’, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, càng không thể nào tùy tiện đạt thành, lại càng không cần phải nói tới việc thử nghiệm vào thời điểm đạo hạnh không cao.
Mặc dù tu hành căn bản trong tiên đạo không giống nhau, nhưng trên đại khái đều có chỗ tương tự, cách nói ‘hư thất sinh ruộng trồng linh thành pháp’ Hoàng Hoành Xuyên cũng biết rõ.
Y cho rằng thứ gọi là tiên cơ bình thường, chính là sáng lập ra đan điền chân chính trên ý nghĩa, hư thất càng rộng đất đai càng lớn, pháp lực càng sâu, câu hình dung pháp lực vô biên của tiên đạo cũng có ý vị tham khảo từ trong này.
Hoàng Hoành Xuyên nhìn Tùng ông trầm mặc không biết đang nghĩ gì, ngược lại Thạch Sinh vì được khen thưởng mà thập phần vui vẻ.
Thành tựu tiên lô được tính là đúc thành tiên cơ sao.
"Sơn thần đại nhân, có chuyện tìm tới cửa rồi...!"
Tùng ông gọi một câu, khiến Hoàng Hoành Xuyên thu hồi suy nghĩ trước mắt lại, nhìn lên một đạo thần quang trên bầu trời phương xa.
"Chẳng lẽ có người báo dị tượng trên Khoát Nam Sơn lên Thiên Đình?"
Tùng ông không khỏi nhìn các phương dưới núi.
Hoàng Hoành Xuyên cũng nhíu mày.
"Dịch tiên sinh đã che đậy thiên cơ, tuy bị lôi kiếp phá vỡ vận số, nhưng thiên kiếp cùng với dị tượng trong núi cũng chỉ hiện ra trong chốc lát, bây giờ vận số đã sớm ẩn độn."
Mặc kệ Dịch Thư Nguyên làm như thế nào, nhưng đúng là động tĩnh trong núi lớn động tĩnh ngoài núi nhỏ, cho dù lúc thiên kiếp cũng đến cũng chỉ hiện ra trong một lát mà thôi.
"Kể cả là có người báo cáo, làm sao có thể tìm đến nhanh như vậy?"
Thiên Đình làm việc cũng có hiệu suất khác biệt, chưa nói tới việc trên Khoát Nam Sơn xuất hiện dị tượng nhiều nhất để cho Thiên Thần tuần du đi qua liếc mắt nhìn.
Hơn nữa lui một bước mà nói, sơn thần Khoát Nam Sơn còn không có nói gì, Thiên Đình rất có thể cũng sẽ không quản.
"Chẳng lẽ có người đúng lúc cách đây không xa lại vừa vặn phát giác được vận số thiên kiếp?"
Vẻn vẹn trong mấy câu ngắn ngủi của hai người, đạo thần quang nọ đã bay đến gần trước mắt, chỉ cần nhìn qua sấm sét bên trong thần quang cũng biết người tới là một vị Lôi Bộ Thiên Thần.
Chẳng lẽ thật sự bị thiên kiếp hấp dẫn mà tới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận