Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 448: Thật sự không phải là mật thám (2)

Thật lâu về sau, vài tên võ quan và ba vị quan sai cùng đi ra khỏi thiện phòng.
"Phù, trước giờ chưa từng thấy qua người nào võ công cao như thế, chỉ sợ y đã đạt tới cảnh giới võ đạo Tiên Thiên rồi!"
"Quả thật đáng sợ, cũng không biết còn có bao nhiêu người như vậy trong chốn võ lâm của Nam Yến?"
"Nhưng vị hòa thượng và tên giảng kinh nọ đến tột cùng là ai?"
Bộ đầu huyện Tam Tương bỗng nhiên mở miệng nói.
"Các vị đại nhân, y không muốn nói, nhưng những người khác trong chùa chưa hẳn không biết, hòa thượng râu dài nọ chính là mặc tăng bào của Tương Sơn thiền viện!"
"Đúng vậy, hỏi một chút tăng nhân trong chùa xem, chưa chắc bọn họ đã mạnh miệng như Đinh Phi Hùng!"
Sau khi định ra kế sách này, tăng nhân Tương Sơn thiền viện lập tức bị phân biệt đơn độc đưa đến một chút thiện phòng hoặc là phật đường để tra vấn.
Tuy rằng Nghiễm Tể thiền sư cùng một chút lão hòa thượng trong lòng e ngại, hỏi tới cùng một vài vấn đề đều lựa chọn ngậm miệng ngồi thiền, nhưng một chút tiểu hòa thượng tâm thần vốn đã có chút không tập trung, dưới uy hiếp dọa nạt đã sợ hãi nói ra rõ hết toàn bộ những gì mình biết.
Tạm thời thì hòa thượng râu dài nọ đến tột cùng là ai chưa có kết luận, không ai biết được, nhưng Dịch Thư Nguyên đã bị khai ra.
Dẫu sao lúc trước cũng không phải là không ai nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đi cùng một chỗ với hai tên hòa thượng, mà sau khi bọn họ tỉnh lại, tăng nhân xung quanh cũng nghe bọn họ nói tới "Dịch tiên sinh".
Mà bây giờ trong toàn bộ Tương Sơn thiền viện, chỉ có một người họ Dịch.
!
Dịch Thư Nguyên tạm thời bị trông giữ cùng với một đám khách hành hương từ bên ngoài đến trong một chỗ tăng xá, giờ phút này hắn dùng đầu gối và khuỷu tay chống trước mặt, đang ngồi sát vào góc tường nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Thạch Sinh thì dựa vào bên cạnh hắn ngủ.
Trên thực tế tuy rằng một đám người ở đây không phải người địa phương, nhưng hiềm nghi cũng đã không lớn, cho nên cũng không tính trông giữ quá nghiêm khắc.
Nhưng lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một chút động tĩnh, Dịch Thư Nguyên bỗng mở mắt ra.
"Ài, trận náo loạn này, tra xét nửa buổi cuối cùng đã điều tra đến trên đầu của ta rồi."
Dịch Thư Nguyên cười tự nói một câu, cũng không hề ảo não, ngược lại thoải mái tự đắc vui cười.
Cửa bị mở ra, một võ quan cùng bộ đầu huyện Tam Tương đứng ở phía ngoài.
"Trong đây ai là nho sinh họ Dịch?"
Thạch Sinh cũng đã tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Sư phụ, không phải bọn họ đang nói tới ngài đấy chứ?"
"Vậy còn có thể là ai?"
Dịch Thư Nguyên cười cười, chống chân đứng lên, Thạch Sinh cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Lấy bản lãnh của hắn, muốn đi chỉ cần một ý niệm, nhưng hắn muốn nhìn xem Đinh Phi Hùng vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào, nếu như cần thiết, chưa hẳn không thể trợ giúp y một phen.
Võ quan bên đó thấy có người đứng dậy, lập tức nói.
"Ra ngoài đi theo chúng ta, hai ngươi, đi cầm hành lý của hắn!"
"Vâng!"
Hai gã sĩ tốt vào tăng xá, những khách hành hương khác nhao nhao tránh ra, Dịch Thư Nguyên cũng không ngăn cản lấy, mặc kệ bọn họ cầm lấy rương đồ sau lưng của mình, sau đó đi ra ngoài cùng bọn họ.
Một đoàn người đi mãi cho đến bên ngoài Di Quang Điện trong nội viện, vài tên võ quan cùng quan sai huyện Tam Tương đứng chờ ở dưới cây hoa lư, trông thấy Dịch Thư Nguyên dắt tay một đứa bé đi tới, không khỏi bắt đầu nghiêm túc đánh giá.
Sắc mặt của nho sinh này không hề có vẻ già, thế mà tóc dài đã hoa râm, bị quan sai và quân tốt đưa tới đây lại vẫn bình tĩnh như cũ, ngay cả hài tử bên cạnh cũng chỉ có vẻ hiếu kỳ không hề thấy sợ hãi.
Mấu chốt là người như vậy vốn nên là hạc giữa bầy gà trong đám người, chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt, nhưng mấy quan sai ở đây lại không hề có quá nhiều ấn tượng về hắn.
Rõ ràng lúc đầu bọn họ cũng đã xem qua những người trong chùa, làm sao có thể xem nhẹ người như thế này được?
"Đại nhân, người tới rồi!"
Theo sĩ tốt phục mệnh, Dịch Thư Nguyên ngược lại tiến về phía trước một bước, chắp tay về phía quan sai và võ quan dưới cây.
"Dịch Thư Nguyên bái kiến các vị đại nhân!"
Võ quan cầm đầu nhìn Dịch Thư Nguyên từ trên xuống dưới, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Có phải ngươi đã giảng kinh cho hai tên hòa thượng nọ?"
Dịch Thư Nguyên cũng không giấu giếm, gật đầu thừa nhận.
"Thật ra cũng không có chính thức như vậy, chẳng qua là dạy một trang kinh văn vô danh từng nghe qua cho người có lòng hướng Phật mà thôi!"
"Ngươi có biết thân phận của hòa thượng vân du bốn phương nọ?"
Dịch Thư Nguyên vậy mà lại gật đầu.
"Lúc trước đại nhân gào to vang dội như thế, nghĩ đến y chính là Đinh Phi Hùng mật thám của Nam Yến đi, Dịch mỗ luôn luôn tự xưng nhìn người cực chuẩn, không ngờ rằng hôm nay lại nhìn sai, cho rằng một gian tế nước khác là người hướng Phật, thật sự là oan uổng công đọc sách thánh hiền rồi, hổ thẹn hổ thẹn!"
Dịch Thư Nguyên làm ra vẻ xấu hổ và giận dữ vô cùng, cũng khiến cho vài tên võ quan và quan sai không khỏi cảm thấy có chút lúng túng.
Biểu hiện từ đầu tới giờ của tên tăng vân du bốn phương nọ cũng đã giải thích hết thảy, đối phương nếu như thật sự muốn chạy, căn bản không ai có thể ngăn cản, đồng thời câu tuyên truyền giác ngộ nọ vẫn còn tựa như đang vang bên tai bọn họ.
Người như thế tuyệt đối được xưng tụng một câu có lòng hướng Phật.
Sau đó câu hỏi đặt ra với nho sinh cũng là vô cùng thuận lợi, gần như là biết gì nói đó.
Lúc sau võ quan nhìn về phía Thạch Sinh thủy chung dựa vào Dịch Thư Nguyên.
"Hài tử, Minh Châu xa xôi như thế, ngươi trèo non lội suối đi mấy ngàn dặm cùng sư phụ, không thấy khổ sao?"
"Không khổ nha, sư phụ nói đi vạn dặm đường gặp trăm ngàn loại người, duyệt qua hồng trần muôn màu cũng là niềm vui thú, đi cùng sư phụ có thể thấy rất nhiều người và rất nhiều sự tình, tăng thêm rất nhiều kiến thức đó!"
Bên này có người đặt câu hỏi, bên đó có người lục hành lý.
Trong rương có chăn cũng có nồi có chén cùng các loại đồ vật lẫn lộn, đương nhiên cũng không thiếu được một chút thư tịch, lộ dẫn cũng bị tìm ra, ấn chứng với câu trả lời của Dịch Thư Nguyên, chỉ là hắn không phải người huyện Nguyên Giang, mà đã thành người Minh Châu.
Cộng thêm có người tới dò mạch, nho sinh trước mắt căn bản cũng không có nội lực, thật sự không phát hiện vật gì có giá trị.
Võ quan cầm lấy bình hồ lô lớn treo ở một góc rương, lắc lư một chút, nắm chặt rồi vẹt nắp hồ lô ra, miệng bình không có bất kỳ mùi vị gì, đổ ngược hồ lô một cái, lập tức có một cỗ nước chảy ra ngoài, rõ ràng chỉ là nước trong bình thường.
Lại nhìn về phía nho sinh, thủy chung thong dong, kết hợp những câu vấn đáp trước đây, võ quan cũng biết người này tuyệt không phải thư sinh tầm thường, là một người có thực học vả lại tự mình dẫn theo đệ tử du học bốn phương.
Lúc này hoài nghi Dịch Thư Nguyên là gian tế cũng đã phai nhạt, nhưng vẫn không thể vội vàng kết luận.
Võ quan cất kỹ hồ lô lại, đứng dậy hơi áy náy chắp tay xin lỗi.
"Chúng ta cũng là giải quyết việc chung, tiên sinh tài học xuất chúng thân thế rõ ràng, tuy rằng đã giải trừ hiểu lầm, nhưng kính xin tiên sinh tạm ủy khuất một chút, đợi Đô đốc tới lại định đoạt!"
"Lý là nên như vậy!"
Dịch Thư Nguyên chắp tay đáp lễ.
"Đưa Dịch tiên sinh dưới đi nghỉ ngơi, thu xếp cho tiên sinh ở riêng một gian khách xá, chăm sóc cẩn thận không được sai sót!"
"Vâng!"
Ngươi nói hiểu lầm đã giải trừ đi, trông giữ lại càng nghiêm hơn, muốn đi lấy rương đồ lại bị võ quan giữ lại, không có chút ý tứ tránh ra nào.
Dịch Thư Nguyên bất đắc dĩ, chỉ có thể cười cười dẫn Thạch Sinh rời đi theo sĩ tốt.
Đợi Dịch Thư Nguyên vừa đi, võ quan nhìn qua mấy người bên cạnh.
"Người này chính là một vị đại tài, hy vọng hắn thật sự không phải là gian tế, nếu không cũng quá mức đáng tiếc!"
"Đại nhân yên tâm, nhìn hắn một thân dáng vẻ thong dong tiến thối có trình độ, nhất định là nhân vật lớn có thể trí thức, nếu như là người học thức uyên bác của Đại Dong ta, làm sao có thể là gian tế của Nam Yến được!"
"Đúng vậy, hơn nữa quả thật Đinh Phi Hùng cũng không giống như là đang nói dối."
Võ quan nhẹ gật đầu, bất luận là Đinh Phi Hùng hay Dịch Thư Nguyên, đều trông không giống gian tế chân chính.
"Đợi Đô Đốc đã đến rồi lại tính đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận