Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 312: Nữ kiếm tiên (2)

"Ách, cái này tại hạ tự nghiên cứu là được rồi."
Mặc dù không bài xích đối với thân thể khác giới, cộng với Dịch Thư Nguyên quả thật không biết làm sao để mặc quần áo của nữ tử, thực tế đây cũng không phải là quần áo kiếp trước, quần áo trong ngoài nhìn qua hết sức phức tạp.
Nhưng cho dù là vậy, Dịch Thư Nguyên cũng không muốn để cho Trác Tình tới dạy hắn.
Không bài xích thân thể thì không bài xích, nhưng cho dù cùng là thân nữ tử, Dịch Thư Nguyên cũng không muốn cởi hết để người ta đùa bỡn dạy hắn làm sao mặc đồ.
"Phốc xuy."
Biểu cảm hơi có vẻ xoắn xuýt này của Dịch Thư Nguyên liền chọc cho Trác Tình cười ra tiếng, lập tức đứng dậy.
"Không bằng Trác Tình mặc một lần cho Long đại hiệp xem đi?"
Trước chập tối, một trận gió mát đưa Trác Tình vào trong thành, bay vào khách sạn Dịch Thư Nguyên đang ở tạm, rơi xuống trong phòng của hắn.
Lúc một trận gió lần nữa đi xa, chỉ còn lại có một mình Trác Tình ở trong phòng.
"Đợi ở trong phòng này một đêm, ngày mai liền vô sự."
Đây là câu Dịch Thư Nguyên lưu lại.
Trác Tình ngồi trước bàn nhìn qua xung quanh, nhìn lại giường chiếu sau lưng một chút, nơi này chính là khách sạn Long đại hiệp ở?
Cũng không có phong thái lịch sự tao nhã như gian phòng ở Vân Hương Các, nhưng có cảm giác rất an toàn.
Trong nhà trên mặt nước Vân Hương Các, Dịch Thư Nguyên cầm lên quần áo trên bàn, không khỏi thở dài.
Giờ phút này Hôi Miễn đã hiện thân trước bàn, trên mặt rất là hiếu kỳ, sau khi xoắn xuýt một hồi lâu bỗng nhiên hỏi một câu.
"Tiên sinh, ngài bây giờ là đứng tiểu hay là ngồi tiểu?"
Dịch Thư Nguyên xém chút nữa bị những lời này của Hôi Miễn khiến cho sặc, nhếch miệng nhìn Tiểu Điêu nói.
"Tiên sinh ta không đi tiểu!"
Hôi Miễn gật đầu, nó hiểu rồi!
Bất quá khi Dịch Thư Nguyên thật sự bắt đầu thay quần áo, Hôi Miễn vẫn là không khỏi mở to hai mắt nhìn, chỉ tiếc là sau một trận khí tức mơ hồ, quần áo đã thay xong.
Theo Dịch Thư Nguyên vung tay lên, một đạo màn nước liền xuất hiện ở trước người mình, sau đó màn nước ngưng tụ, biến thành mặt kính, cũng làm cho hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của mình bây giờ, quần áo hẳn là không có mặc sai.
Sau đó Dịch Thư Nguyên trực tiếp ôm lấy đàn tỳ bà Trác Tình lưu lại, mở ra cửa phòng nhà trên mặt nước, thuận theo hành lang đi ra bên ngoài.
Một người tôi tớ ngồi ngủ gật ở đây hơi tỉnh lại, sau đó híp híp mắt, trái tim đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, sau bàn đã đứng một người.
"Trác Tình cô nương?"
"Long đại hiệp đã đi rồi, đây là tiền nước trà."
Dịch Thư Nguyên đưa hai mươi lăm lượng bạc để trên bàn.
"Rời đi rồi? Lúc nào? Sao ta không thấy?"
Người tôi tớ vô cùng kinh ngạc, đứng lên nhìn qua hai đầu hành lang, chẳng lẽ vừa nãy ngủ gật một cái người liền đi rồi?
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên không có trả lời đối phương, mà nhìn về phía hành lang bên kia, tú bà ăn mặc trang điểm xinh đẹp như trước tựa hồ là đúng lúc đi qua, nhìn thấy một màn này.
Tú bà đi tới bên này, lắc lắc đầu nói.
"Nữ nhi à, đừng động chân tình, quan lại quyền quý cũng tốt, giang hồ hào hiệp cũng được, bọn họ sẽ không để ý tới ngươi, chẳng qua là thích thân thể của ngươi mà thôi, tiền này ngươi cầm về đi, đừng trả thay cho hắn."
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên quý trọng tiền của mình, nhưng mà cũng là có giới hạn, hắn lắc đầu quay lại mỉm cười một cái.
"Ma ma, đây không phải là trả hộ đâu."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên liền ôm đàn tỳ bà xoay người rời đi.
Tú bà sửng sốt một chút, nhìn người trước mắt quay người, cái chủng loại tiêu sái lúc giơ làn váy lên, lại nhìn tới bóng lưng rời đi, coi như là nàng lịch duyệt xem qua vô số nữ tử, vậy mà cũng cảm giác thấy vài phần kinh diễm!
Đây là một loại cảm giác, người nữ nhi này bỗng nhiên để cho nàng có chút lạ lẫm!
"Nữ nhi! ngươi có còn khí lực đánh đàn trợ khúc vào buổi tối không?"
Dịch Thư Nguyên quay lại nửa người nhẹ gật đầu, cũng không mở miệng, vừa nãy hắn đã cảm giác ra vị tú bà này đang cẩn thận quan sát, nói nhiều tất nói hớ, có mạo hiểm bị lộ.
Nhưng mà thấy Trác Tình gật đầu, tú bà mới cười gật đầu.
"Đi nghỉ ngơi đi, một hồi nữa sẽ cho người tới gọi ngươi!"
Dịch Thư Nguyên liền gật đầu sau đó rời đi.
Đợi Dịch Thư Nguyên đi rồi, tú bà lại thay đổi sắc mặt, nhìn tôi tớ ở cửa hành lang.
"Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, móc mắt của ngươi ra giờ, là thứ ngươi có thể nhìn sao? Cửa cũng không có trông cho tốt, khách nhân rời đi cũng không biết, tỉnh táo tinh thần lên cho ta!"
"Dạ dạ dạ, tiểu nhân nhất định chú ý, nhất định chú ý!"
Đừng nhìn tú bà vừa nãy thoạt nhìn vẻ mặt ôn hoà, nhưng lúc hung hăng chính là rất dọa người, người tôi tớ tư cách hạ nhân Vân Hương Các không dám có bất kỳ làm trái nào.
Thấy sắc mặt e ngại của hạ nhân, lúc này tú bà mới hài lòng quay người rời đi.
Dịch Thư Nguyên dựa vào nhớ lại miêu tả của Trác Tình, cùng với một phần cảm giác trong lòng, rốt cuộc tìm được gian phòng của Trác Tình.
Đợi sau khi đi vào đóng cửa phòng lại, Dịch Thư Nguyên mới hơi nhẹ nhàng thở ra, đơn giản hơn so với trong tưởng tượng, cũng càng khó hơn so với trong tưởng tượng!
Giơ tay lên nhẹ nhàng vung một cái, đàn tỳ bà trong tay đã rơi xuống trên bàn, sau đó một cái chiết phiến liền trượt ra từ trong tay áo Dịch Thư Nguyên, lúc chảy xuống lòng bàn tay đã hóa thành một chuôi trường kiếm màu trắng.
Lại một đạo ánh sáng như là dòng nước chảy ra từ trong tay áo của hắn, sáp nhập vào trên thân kiếm, trong kiếm liền bắt đầu thai nghén một cỗ kiếm ý.
Luồng kiếm ý này đã có lý giải với kiếm của chính Dịch Thư Nguyên, cũng có cảm tình của Trác Tình cô nương, dung nhập cái loại khát vọng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nàng, khát vọng tiếu ngạo giang hồ, khát vọng phá bỏ tất cả ở sâu trong nội tâm của nàng.
Có lẽ chính bản thân Trác Tình cũng không cảm giác được, nhưng bởi vì sự chân thành tha thiết kia, Dịch Thư Nguyên lại cảm thấy.
Cảm giác của Trác Tình đối với giang hồ là không rõ, là tràn đầy tưởng tượng lãng mạn của chính mình, là cảm thấy có thể phá vỡ hết thảy gông cùm xiềng xích.
Loại tưởng tượng này rất mơ hồ cũng rất không chân thực, nhưng ở chỗ Dịch Thư Nguyên thì điều ấy lại là vừa đúng, bởi vì giang hồ cũng không có cực hạn, lấy trợ giúp có thể không ngừng kéo dài, hóa thành sắc bén!
Một cỗ ý vị này, dung đạo với lý giải bản thân Dịch Thư Nguyên, vừa nhu tình như nước, lại có thể trở nên cực kỳ lăng lệ, đối ứng phù quang dược kim, lại cương nhu tịnh tế.
Đây là kiếm đạo!
Ta là Kiếm Tiên, ta là Kiếm Tiên, ta là Kiếm Tiên!
Dịch Thư Nguyên không ngừng ám chỉ chính mình trong lòng, cảm thụ được một đạo kiếm khí từ trong hồ lô xuất ra, càng là dựa vào một cỗ tâm niệm kiếm ý khắc ở trong lòng kia, cũng giống như phóng thích thân ảnh ở trong lòng hắn cùng với Trác Tình kia.
Sau một khắc.
Dịch Thư Nguyên tay trái nắm chuôi, rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Boong."
Một đạo ánh sáng lạnh đảo qua trong phòng, khiến cho căn phòng cũng mang theo vài phần sương hàn.
Đêm nay làm như thế nào, lúc nào ra tay, sau khi ra tay lại làm như thế nào nghĩ cách bắt được miêu yêu, hết thảy đều đã được Dịch Thư Nguyên nghĩ sẵn trong đầu.
"Tiên sinh, bộ dạng ngài như vậy không giống Trác Tình cô nương một chút nào!"
Hôi Miễn đứng trên đầu vai cười hì hì nói một câu, Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn nó.
"Nếu không ngươi tới?"
"Ặc, ta cũng muốn nha, thế nhưng phải chờ đạo hạnh của ta tăng lên, ngài dạy ta phương pháp biến hóa mới được nha, bây giờ việc ta có thể làm chỉ là cổ vũ cho tiên sinh mà thôi!"
"Đúng là chỉ được cái cứng miệng!"
Dịch Thư Nguyên đưa ra đánh giá đúng trọng tâm cho Hôi Miễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận